Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 597



CHƯƠNG 597

Thấy vẻ mặt lo lắng của Cố Mặc Ngôn không có vẻ gì là giả tạo, Cố Gia Huy nói ngắn gọn với anh về tình hình hôm nay.

“Hôm nay, Khương Dĩ Mai đến làm ầm lên trong đám tang của Lâm Bảo Châu, không chỉ làm Thư Nghỉ bị thương mà còn nói cô ấy không phải là con gái ruột của Lâm Kim Minh. Tiếp đó, sau khi giám định quan hệ ba con xong mới phát hiện Thư Nghỉ thực sự không phải con gái của Lâm Kim Minh, dì Tô không chịu nổi áp lực nên đã ngất đi, bây giờ Thư Nghi đang chăm sóc cho dì ấy trong bệnh viện.”

Sau khi hỏi rõ địa chỉ bệnh viện, Cố Mặc Ngôn kéo áo khoác xuống rồi nhanh chóng bước ra khỏi cửa.

Khi đi tới cửa, anh đột nhiên dừng lại, quay đầu lạnh lùng nói với Cố Gia Huy: “Tôi yêu Tô Thư Nghi nên cậu không có cơ hội đâu, đừng hòng có ý gì với cô ấy!” Nói xong, Cố Mặc Ngôn bèn rời khỏi phòng làm việc.

Nghe Cố Mặc Ngôn nói như vậy, Cố Gia Huy siết chặt năm tay lại, nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng, rõ ràng mình tới đây để tuyên chiến mà, tại sao lại có cảm giác như mình tới đưa tin thế?

Trên đường đến bệnh viện, tất cả những gì Cố Mặc Ngôn có thể nghĩ đến là những lời Cố Gia Huy vừa nói. Hóa ra hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, bây giờ Tô Thư Nghỉ nhất định phải chịu áp lực rất lớn, anh cần phải ở bên cạnh cô.

Nhưng vì sao vừa rồi Tô Thư Nghi không nói với anh những chuyện này qua điện thoại? Thậm chí anh còn không biết chuyện gì đã xảy ra cho đến khi Cố Gia Huy nói ra. Nghĩ đến đây, ngoài lo lắng cho Tô Thư Nghị, trong lòng Cố Mặc Ngôn còn dâng lên một tia tức giận, chẳng lẽ địa vị của anh trong lòng cô lại không bằng Cố Gia Huy sao?

Lái xe suốt một đường, Cố Mặc Ngôn nhanh chóng chạy đến bệnh viện, sau khi hỏi các y tá, anh đã tìm được phòng bệnh Tô Ninh Kiều đang ở.

Đẩy cửa phòng bệnh ra, Cố Mặc Ngôn muốn hỏi Tô Thư Nghi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng trong phòng bệnh thì bước chân lập tức dừng lại.

Tô Thư Nghi ngủ thiếp đi bên cạnh giường của Tô Ninh Kiều.

Cố Mặc Ngôn nhẹ nhàng đi tới ngồi xổm trước mặt cô. Vốn ban đầu anh còn tức giận, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi đang ngủ say của Tô Thư Nghị, cơn tức giận của anh đã lập tức tiêu tan và chỉ còn sót lại đau lòng. Hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện như thế, hẳn là cô cũng mệt lắm rồi nhỉ.

Nhìn thấy cánh tay lộ ra của Tô Thư Nghỉ vân còn được quấn băng gạc, vẻ mặt của Cố Mặc Ngôn lập tức trở nên hung dữ.

Khương Dĩ Mai này, nể tình Tô Thư Nghi cầu xin thay bà ta mà anh mới để bà ta từ nước ngoài trở về, không ngờ bà ta vẫn không biết hối cải!

Tô Thư Nghỉ ngủ nhưng vần còn hơi cau mày, giống như cô ngủ không hề yên giấc, Cố Mặc Ngôn đau lòng đưa tay vuốt v e gương mặt cô.

Trên mặt lướt qua một cảm giác lạnh lẽo khiến Tô Thư Nghi từ trong mơ ngủ tỉnh lại, mở mắt ra đã thấy Cố Mặc Ngôn ngồi xổm ở trước mặt mình.

Vừa mới ngủ dậy nên Tô Thư Nghi vẫn có phần ngẩn ngơ, phải mất một lúc sau cô mới nhớ ra mình còn đang ở trong bệnh viện.

“Sao anh lại ở đây?” Tô Thư Nghỉ có hơi kinh ngạc khi Cố Mặc Ngôn đến đây.

Cố Mặc Ngôn khẽ chỉ vào Tô Ninh Kiều vẫn còn đang ngủ, nắm lấy bàn tay không bị thương của Tô Thư Nghi dẫn cô ra khỏi cửa.

“Thư Nghị, xảy ra chuyện lớn như vậy mà sao vừa rồi em không nói với anh qua điện thoại?” Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Cố Mặc Ngôn nhẹ nhàng hỏi Tô Thư Nghi.

Tô Thư Nghi không trả lời mà hỏi ngược lại anh: “Không phải anh đang ở buổi họp báo sao? Sao anh lại đến đây?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.