Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 605



CHƯƠNG 605

“Cứu, cứu với, cứu tôi với!” Nhân cơ hội bọn họ đang ngây ra, Tô Thư Nghi dùng chút sức lực cuối cùng hét lên, hy vọng lại được nhen nhóm trong trái tim vốn đã tuyệt vọng của cô. Dù người đến là ai, cuối cùng cô cũng có cơ hội trốn thoát rồi.

Dường như nghe thấy tiếng kêu cứu của Tô Thư Nghị, tân suất đập cửa của người ngoài cửa càng nhanh hơn.

Thấy vậy, Trình Thu Uyển tức giận tiến lên tát Tô Thư Nghi một cái, sau đó nói với bốn tên kia: “Mau chặn miệng cô ta lại!”

Lúc này bốn tên kia cũng bối rối, nghe Trình Thu Uyển nói như vậy, vội vàng nhặt áo ngoài vừa bị xé ra của Tô Thư Nghị, nhét vào miệng cô.

Ngay sau đó một tiếng “ầm” vang lên, cuối cùng cửa kho hàng cũng được mở ra, một người vội vàng chạy vào.

Bốn tên ăn mày nghe thấy tiếng vang cũng giật mình, lập tức dừng động tác, quay đầu nhìn lại.

Một tên ăn mày vừa quay đầu lại đã bị một nằm đấm giáng thẳng vào mặt, gã chưa kịp phản ứng đã ngã lăn ra đất, trên mũi có hai vết máu.

“Huhu… hu…’ Trông thấy người tới, hai mắt Tô Thư Nghỉ sáng lên, cuối cùng cũng có người tới cứu cô. Lôi quần áo bị xé vừa mới nhét vào miệng Tô Thư Nghi, người tới kéo cô ra sau lưng bảo vệ chặt chẽ.

“Trình Nam Quyền.” Tô Thư Nghi đã nói được vui sướng khóc lóc gọi tên người trước mắt: ‘Xin anh cứu tôi ra khỏi đây, xin anh, cầu xin anh mau dẫn tôi đi.”

Mặc dù Trình Nam Quyền là anh trai của Trình Thu Uyển, nhưng vì một lý do nào đó, trong lòng Tô Thư Nghi tin chắc rằng Trình Nam Quyền đến cứu cô, anh ta sẽ không làm hại mình.

Nhìn bốn gã đàn ông bên cạnh và bộ dạng tả tơi của Tô Thư Nghi, sao Trình Nam Quyền lại không đoán được có chuyện gì đã xảy ra trước khi anh ta vào.

Hung hăng trừng mắt nhìn Trình Thu Uyển bên cạnh, Trình Nam Quyền đi lên đá ngã kẻ đứng gần phía trước nhất trong số bốn tên kia.

Thấy bản lĩnh của Trình Nam Quyền, bốn tên kia cũng sợ hãi lùi lại: ‘Không liên quan đến chúng tôi, chuyện này là do cô gái kia xúi giục, không liên quan đến chúng tôi!”

“Đúng vậy, cô ta cho chúng tôi tiền để làm việc này, chúng tôi cũng không muốn, xin hãy tha cho chúng tôi, chúng tôi không muốn ngồi tù đâu.” Bốn người họ chỉ vào Trình Thu Uyển, nói: “Xin anh hãy tha cho chúng tôi.”

“Cút đi!” Trình Nam Quyền quát bốn kẻ đó.

Mặc dù anh ta không muốn tha cho những tên này dễ như vậy, nhưng dù sao anh ta cũng đến đây một mình, nếu bốn người họ hợp lực, có thể anh ta sẽ không bảo vệ được Tô Thư Nghi.

Nhưng bốn tên kia hiển nhiên là có tật giật mình, không có ý chống lại Trình Nam Quyền, nghe anh ta nói xong bèn quay người chạy đi ngay lập tức.

Thấy bốn người đi rồi, Trình Nam Quyền mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Tô Thư Nghi phía sau. Nhìn gương mặt sưng húp đầy nước mắt và quần áo rách nát của cô, trong mắt anh ta đầy vẻ đau lòng.

“Không sao nữa rồi, bọn họ đi rồi, không sao nữa đâu.” Trình Nam Quyền vừa nhẹ giọng an ủi Tô Thư Nghỉ, vừa cởi áo khoác của mình khoác cho cô.

Nghe được lời an ủi của Trình Nam Quyền, Tô Thư Nghi nhìn anh ta đầy cảm kích, may có anh ta tới đây, nếu không e là cô đã bị bọn họ chiếm lấy, đến lúc đó, cô không còn mặt mũi nào sống trên đời này nữa.

“Cảm ơn anh, Trình Nam Quyền, cảm ơn anh, tôi… Nói với Trình Nam Quyền những lời cảm tạ, nước mắt Tô Thư Nghi lại chảy dài, cảnh tượng vừa rồi thực sự khiến cô sợ hãi, cứ nghĩ đến cô lại run lên bần bật.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.