Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 630



CHƯƠNG 630

Lúc báo chiều cao và cân nặng cơ thể của mình, nhân viên chăm sóc khách hàng còn đáp lại cô một câu: ‘Vóc dáng đẹp thế này, còn mặc thêm đồ ngủ của chúng em, em tin chắc chồng của chị nhất định sẽ không nhịn được mà bổ nhào vào người chị đó.”

Trong đầu cô lập tức hiện lên hình ảnh tương tự, cô ngượng ngùng không trả lời lại, mau chóng trả tiền rồi thoát khỏi trang.

Sau khi làm xong những việc đó, Tô Thư Nghi phát hiện ra rằng mình đã căng thẳng đến mức đổ một lớp mồ hôi mỏng, cô đành phải đỏ mặt đứng dậy và vọt đi tắm.

Trong tâm trạng hồi hộp và mong đợi, cuối cùng thì bưu kiện của Tô Thư Nghỉ cũng đã tới.

Khi mở kiện hàng, cô không dám tin đây là một bộ quần áo, cái này rõ ràng là một lớp vải mỏng dính, hơn nữa còn là kiểu hở trên hở dưới, mặc thế này có khác gì không mặc đâu?

Giờ cơm tối hôm đó, Cố Mặc Ngôn thấy Tô Thư Nghỉ có gì đó kỳ lạ, cô cứ vùi đầu ăn cơm mà chẳng nói lời nào, hình như cũng không dám nhìn anh.

“Thư Nghi, hôm nay em không vui sao?”

Cố Mặc Ngôn khá lo lắng về hành vi khác thường của Tô Thư Nghi.

“Hả!” Cô ngẩng đầu lên như thể hoảng sợ, Tô Thư Nghi vội vàng đáp: ‘Đâu có đâu, em có buồn bã gì đâu.”

“Không có thì tốt rồi.”

“Ừm”’ Nói xong, Tô Thư Nghỉ lại cúi đầu ăn cơm tiếp.

Không biết Tô Thư Nghi đang nghĩ điều gì, Cố Mặc Ngôn nghỉ hoặc nhìn cô, nhưng anh cũng không hỏi gì nhiều.

Vào buổi tối, sau khi Tô Thư Nghi tắm xong, cô nhìn vào bộ đồ ngủ mình mới mua, không biết có nên thay hay không, nhưng nhớ tới mục đích của mình, cuối cùng Tô Thu Nghỉ vẫn cắn răng mặc bộ đồ ấy vào.

Ngắm nghía trước tấm gương trong phòng tắm, Tô Thư Nghỉ cảm thấy xấu hổ, nhưng mà nó hấp dẫn thật.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Hít sâu vài hơi, Tô Thư Nghi đi ra khỏi phòng tắm, rồi lại quay về chỉ trong phút chốc: ‘Không được, như thế này thì sao mà đi gặp Cố Mặc Ngôn?” Tô Thư Nghi ôm khuôn mặt đỏ lựng của mình, cô thật sự không có dũng khí bước ra ngoài.

“Thôi được rồi, chết thì chết, cố gắng lên!”

Kéo cửa phòng tắm ra, Tô Thư Nghỉ âm thâm động viên chính mình.

Tô Thư Nghi vào phòng ngủ, Cố Mặc Ngôn đã tắm xong và ngồi ở trên giường, nhưng anh đang cúi đầu đọc tài liệu trong tay, không chú ý tới cô.

Thấy Cố Mặc Ngôn không nhìn mình, trong lòng Tô Thư Nghi thôi thúc muốn bỏ chạy, nhưng sau đó lại nghĩ đến việc bản thân đã làm đến mức này rồi, cô đành đỏ mặt ép bản thân mở miệng hỏi: “Cố Mặc Ngôn, anh có muốn uống nước không?”

“Ừ, cảm ơn em.” Cố Mặc Ngôn trả lời Tô Thư Nghỉ mà không ngẩng đầu lên.

Tô Thư Nghi thở hắt ra một hơi, cầm ly nước đi đến chỗ máy lọc nước ở phòng bên cạnh trong thấp thỏm. Cô nhìn thoáng qua đăng sau, Cố Mặc Ngôn vẫn cúi đầu nhìn tài liệu như trước, cô do dự một chút rồi hỏi: “Anh muốn uống nước ấm hay lạnh?”

Cố Mặc Ngôn nghe vậy thì nhíu mày, không phải đó giờ anh vẫn uống nước ấm sao? Chung sống với nhau lâu như thế, hẳn là Tô Thư Nghỉ sẽ biết thói quen này của anh chứ. Hơn nữa, hình như bình thường anh cũng chưa từng thấy cô hỏi như vậy.

Lấy làm khó hiểu trước câu hỏi của Tô Thư Nghỉ, rốt cuộc Cố Mặc Ngôn cũng ngẩng đầu nhìn về phía cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.