Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 636



CHƯƠNG 636

Cố Thành Vũ liếc Cố Mặc Ngôn băng ánh mắt cay độc, câm nín không nói được gì, cũng không biết phản bác cho mình thế nào. Chuyện này xảy ra quá đột ngột, khiến ông ta trở tay không kịp.

Thấy biểu hiện của mọi người không đúng lắm, ông cụ Cố đứng dậy cầm lấy điện thoại của một thành viên hội đồng quản trị ở bên cạnh lên xem, sau khi đọc kỹ nội dung tin tức thì lập tức nổi giận.

“Cố Thành Vũ, chuyện này rốt cuộc là thế nào!” Ông cụ Cố đập bàn chất vấn Cố Thành Vũ: “Bình thường ông dặn đi dặn lại cháu, nhất định phải chú ý vấn đề an toàn thực phẩm, tuyệt đối không thể sơ suất, cháu xem lời của ông như gió thổi bên tai đúng không?”

“Ông à, lời của ông làm sao cháu quên được, chuyện này cháu cũng vừa mới biết thôi.’ Cố Thành Vũ vội vàng đứng dậy giải thích với ông cụ Cố: “Chắc chăn là đám người bên dưới giấu cháu làm ra chuyện này, bây giờ cháu sẽ đi điều tra ngay”

“Bây giờ điều tra thì có tích sự gì chứ, chuyện cũng đã lên báo luôn rồi kìa!” Ông cụ Cố tức đến mặt đỏ bừng lên.

Bị mắng trước mặt nhiều người như vậy, Cố Thành Vũ thấy sắp không chịu được nữa, nhưng lúc này ông ta cũng chỉ có thể nhỏ nhẹ đáp lại: “Vâng thưa ông, cháu sẽ tìm người đến ngay, ông yên tâm, cháu nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này.”

Lúc này Cố Mặc Ngôn thấy trợ lý của Cố Thành Vũ lo lắng nơm nớp đứng ngoài phòng họp, lúc nào cũng quan sát tình hình bên trong.

Cố Mặc Ngôn cười nhạt, nói với anh ta: ‘Có việc gì thì vào đây mà nói.”

Trợ lý kia cũng biết lúc này bước nào không phải là chuyện tốt gì nhưng là Cố Mặc Ngôn đã gọi anh ta vào, anh ta cũng không thể không nghe, chỉ đành căng da đầu bước vào thôi.

Vốn dĩ muốn nói nhỏ với Cố Thành Vũ thôi, ai ngờ hành động này lại chọc tức ông cụ Cố: ‘Sao vậy, còn có chuyện gì mà tôi không thể nghe sao?”

“Không phải, chủ tịch à, là… là… Trợ lý kia bị dọa đến lắp ba lắp bắp, lén lút liếc nhìn Cố Thành Vũ một cái, kiên quyết nói: “Là tổng giám đốc Trần, người phụ trách công ty Thực phẩm Thiên Tường nói muốn gặp tổng giám đốc Cố, nói là có chuyện muốn báo cáo.”

“Hừ, còn có thể có chuyện gì được, đều là chuyện tốt cháu làm ra!” Ông cụ Cố chỉ vào Cố Thành Vũ trách móc: “Cho ông ta vào đi!”

“Vâng.” Nhận được lệnh, trợ lý cuống quýt rời khỏi phòng họp đầy mùi thuốc súng này.

Không lâu sau có một người đàn ông trung niên người hói đầu bụng phệ bước vào, người chưa đến nhưng đã nghe thấy tiếng rồi: ‘Không xong rồi, tổng giám đốc Cố, anh nhanh chóng…”

Sau khi vào phòng họp thấy cảnh tượng này, vị tổng giám đốc Trần kia lập tức im bặt.

Ây da, sao hội đồng quản trị lại ở đấy chứ, thậm chí ngay cả chủ tịch cũng ở đây, không phải là biết công ty thực phẩm mình quản lý bị điều tra nên đều ở đây đợi để hỏi tội mình đấy chứ.

Nghĩ đến đây trán tổng giám đốc Trần đổ đây mồ hôi, lần này sợ là cái ghế của mình khó giữ rồi.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Ông cụ Cố lớn tiếng hỏi.

Nghe chủ tịch lên tiếng, tổng giám đốc Trần nơm nớp lo sợ: “Chủ tịch, là người của cục an toàn thực phẩm đến, nói là tạm thời đình chỉ việc kinh doanh của thực phẩm Thiên Dương, muốn chúng ta phối hợp điều tra. Tôi cũng không chú ý nên mới…

Nghe tổng giám đốc Trần nói vậy, sắc mặt Cố Thành Vũ càng khó coi hơn, hung dữ trừng mắt với ông ta.

Đúng là chẳng làm nên trò trống gì, đến lúc nào mà chẳng được, cứ phải đến đúng thời điểm then chốt này, đây chẳng phải đổ dâu vào lửa sao?

Tổng giám đốc Trần bị ánh mắt của Cố Thành Vũ dọa cho sợ, chân ông ta bắt đầu run lên, xong rồi xong rồi, lần này sợ là ngày tháng của mình không còn dài rồi.

“Đúng là một tên không để người ta yên tâm được!” Dường như đã rất lâu rồi ông cụ Cố không tức giận như vậy: “Cháu còn không mau đi xử lý đi!”

“Vâng, thưa ông.” Nói xong Cố Thành Vũ sắc mặt u tối muốn bước ra khỏi phòng họp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.