Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 642



CHƯƠNG 642

“Ừm, em… Giờ em đang ở bệnh viện, hu hu… Cố Mặc Ngôn, anh đến đây nhanh lên được không?”

“Được được được, em đừng khóc nữa, không sao đâu, có anh ở đây, anh sẽ đến ngay.’ Cố Mặc Ngôn sốt ruột an ủi Tô Thư Nghỉ: ‘Bây giờ anh cúp máy trước, em đừng đi đâu hết, chờ anh.”

Nghe được Tô Thư Nghỉ nức nở trả lời một tiếng “Vâng” ở đầu dây bên kia, Cố Mặc Ngôn mới cúp điện thoại.

Cố Mặc Ngôn đứng dậy, vội nói với ông cụ Cố: “Ông nội, bây giờ cháu phải đến bệnh viện ngay, khi nào rảnh cháu sẽ đến thăm ông.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao con bé Tô Thư Nghi kia lại khóc như vậy trong điện thoại?” Ông cụ Cố cũng nghe được tiếng Tô Thư Nghi khóc trong điện thoại.

“Mẹ của Thư Nghi bị phát hiện mắc bệnh ung thư máu, cô ấy đang hết sức rối bời ạ.”

Trên mặt Cố Mặc Ngôn tràn đầy lo lăng: “Bây giờ cháu phải nhanh chóng qua đó xem thế nào mới được.”

“Tại sao đang yên đang lành lại bị mắc bệnh ung thư máu chứ?” Ông cụ Cố nghe xong cũng rất sửng sốt: ‘Có nặng không, bác sĩ nói thế nào?”

“Cái này cháu cũng không rõ. Trong điện thoại, Thư Nghỉ khóc rất nhiều nên chưa nói rõ.”

“Tô Thư Nghỉ đúng là một đứa trẻ đáng thương. Vừa mới gặp phải chuyện như vậy, bây giờ lại biết mẹ mình bị mắc bệnh thế này.” Trên mặt ông cụ Cố cũng đượm buồn, vội vàng khoát tay nói với Mặc Ngôn: “Vậy cháu đi nhanh đi, bây giờ con bé chỉ có một mình, không biết sẽ hoảng loạn thế nào nữa.”

“Dạ, vậy cháu đi trước đây, ông nội.” Cố Mặc Ngôn nói xong bèn đi nhanh ra cửa, Dương Tùng Đức cũng lập tức đi theo sau.

“Chờ một chút.” Có vẻ ông cụ Cố đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, lại gọi Cố Mặc Ngôn đã tới cửa.

“Ông nội, còn có việc gì sao?”

Ông cụ Cố hơi bối rối nhìn thoáng qua Cố Mặc Ngôn và nói với Dương Tùng Đức: “Dương Tùng Đức, cậu đi ra ngoài trước đi”

“Vâng.’ Dương Tùng Đức gật đầu một cái, cũng không ở lại lâu mà đi xuống tầng trước.

Cố Mặc Ngôn nhìn ông cụ Cố hơi khó hiểu, rốt cuộc ông nội muốn nói chuyện gì với mình mà còn bảo Dương Tùng Đức ra ngoài?

Ông cụ Cố đi đến trước mặt Cố Mặc Ngôn, do dự nói: ‘Lúc con thân mật với Thư Nghị, ừm, tốt nhất nên chú ý một chút, đừng để có thai. Nói cách khác, ông sợ thân thế của đứa bé này còn chưa rõ ràng.”

Nói xong những lời này, khuôn mặt già nua của ông cụ Cố cũng hơi nóng lên. Ông cụ cũng hơi ngượng ngùng khi nói với con cháu những chuyện như vậy, nhưng mà…

Haiz, đứa trẻ Tô Thư Nghi này cũng thật sự là số khổ mà, tại sao lại không thể có cuộc sống êm đềm, suôn sẻ chứ?

Nghe được lời ông cụ Cố nói, vẻ mặt Cố Mặc Ngôn cũng phức tạp. Anh siết chặt tay, trong đầu lại xuất hiện hình ảnh bốn người đàn ông đó xé quần áo của Tô Thư Nghỉ, cũng như tiếng khóc thất thanh của Tô Thư Nghi.

Cố Mặc Ngôn cảm thấy đây chính là ác mộng cả đời của anh cho dù thế nào cũng không thể quên được, mỗi lần nhớ lại đều khiến anh thấy đau xé lòng.

Cảm nhận được sự tức giận bộc phát từ Cố Mặc Ngôn, ông cụ Cố khế thở dài một cái, hai đứa trẻ này đều có số khổ mà.

Cố Mặc Ngôn nhắm mắt lại để ngăn mình không nhớ tới chuyện kia, anh khó khăn nói: “Cháu biết rồi.”

“Ừ”” Ông cụ Cố vươn tay võ vai Cố Mặc Ngôn: “Mau đi đi, Thư Nghỉ còn đang chờ cháu đó, nhớ sau này đối xử tốt với con bé một chút.”

“Cháu sẽ làm vậy ạ.” Cố Mặc Ngôn trịnh trọng hứa với ông cụ Cố. Chắc chắn anh sẽ dành quãng đời còn lại của mình để yêu thương Tô Thư Nghi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.