Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 651



CHƯƠNG 651

Thật ra Cố Mặc Ngôn đã đoán được tình huống này từ trước rồi, thế nên vừa hay biết về bệnh tình của Tô Ninh Kiều, anh đã bắt đầu ra tay tìm kiếm những người thích hợp hiến tủy cho bà, đáng tiếc là đến tận bây giờ vấn chưa có tin tức gì.

“Không sao đâu, anh đang tìm người khác rồi, chắc chắn chẳng bao lâu nữa sẽ tìm thấy thôi, em đừng nóng vội quá.’ Cố Mặc Ngôn nhẹ nhàng an ủi Tô Thư Nghi.

“Ừm”” Tô Thư Nghi gật đầu, nhìn Cố Mặc Ngôn bằng ánh mắt biết ơn. Nhưng vừa nhớ tới kết quả kiểm tra, nước mắt của cô lại tuôn rơi: ‘Còn một chuyện nữa, bác sĩ nói… nói là DNA của em và mẹ hoàn toàn không khớp với nhau, em không phải là con gái của mẹ.”

Nghe thấy câu nói này, Cố Mặc Ngôn cũng sửng sốt vô cùng: “Sao em lại không phải con của bà ấy được chứ?”

“Lúc đầu em cũng không tin nên đã đi… hỏi thắng mẹ.” Nói đến đây, tiếng khóc của Tô Thư Nghỉ càng thêm xót xa: “Cố Mặc Ngôn, em quả thật không phải con của mẹ.”

Anh vội vàng ôm Tô Thư Nghi vào lòng, nhưng nhất thời cũng không biết phải an ủi cô thế nào nữa.

“Khoảng thời gian trước em cũng từng đi làm giám định người thân, kết quả nhận được là em không phải con gái Lâm Kim Minh, giờ lại kiểm tra ra em cũng không phải con của mẹ. Cố Mặc Ngôn, trên đời này em đã không còn người thân ruột thịt nào nữa, em phải làm thế nào đây?” Tô Thư Nghi rúc trong lòng Cố Mặc Ngôn, tuyệt vọng khóc lớn.

“Sao lại thế được?” Cố Mặc Ngôn đau lòng võ nhẹ sống lưng Tô Thư Nghị, nói: “Em còn có anh mà, anh là chồng em, tất nhiên cũng là người thân của em. Em yên tâm, cả đời này anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”

“Thật không?” Tô Thư Nghi ngẩng đầu, hai mắt nhòa đi vì lệ ngước nhìn Cố Mặc Ngôn: “Anh sẽ luôn ở bên cạnh em thật ư?

“Đương nhiên rồi.” Cố Mặc Ngôn nhìn Tô Thư Nghị, trong mắt chan chứa tình cảm: “Anh yêu em, anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em.”

Cảm xúc trong mắt Cố Mặc Ngôn đã hấp dân sự chú ý của cô, cô cứ thế trợn tròn mắt nhìn anh, cảm động không nói nên lời.

Cố Mặc Ngôn khẽ đặt một nụ hôn xuống trán Tô Thư Nghi, sau đó ôm chặt cô vào lòng lân nữa: “Nên em không cần nghĩ ngợi gì nhiều cả, anh hứa sẽ không để em một mình đâu.”

Lời hứa của Cố Mặc Ngôn đã thành công khiến trái tim của Tô Thư Nghi yên ổn trở lại, nước mắt cùng dừng rơi. Cô tựa đầu vào lòng anh, cảm nhận sự ấm áp từ cơ thể anh, nghĩ thầm trong lòng: Cố Mặc Ngôn nói rất đúng, mình không cô đơn, mình còn có anh mà.

Chợt, Tô Thư Nghỉ nhận ra giờ bên cạnh mình không chỉ có mỗi Cố Mặc Ngôn mà còn có đứa con của hai người, cô cuối cùng cũng có một gia đình hoàn chỉnh của riêng mình rồi.

Nghĩ tới đây, Tô Thư Nghi vội ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt ánh lên niềm vui sướng hân hoan: “Cố Mặc Ngôn, em vẫn còn một tin tốt muốn nói cho anh biết.”

“Hửm?” Thấy Tô Thư Nghi mới nãy còn khóc lóc não nề giờ lại mỉm cười nhìn mình, Cố Mặc Ngôn thấy hơi khó hiểu.

“Em có thai rồi.” Tô Thư Nghỉ hạnh phúc nói: ‘Cố Mặc Ngôn, chúng ta cuối cùng cũng có con rồi.”

Tô Thư Nghỉ vốn tưởng bản thân sẽ nhìn thấy gương mặt phấn khởi của Cố Mặc Ngôn, bởi vì lần trước khi Cố Mặc Ngôn biết cô đang mang thai cũng vui vẻ và kích động như vậy.

Nhưng cô không ngờ sau khi nghe thấy lời thông báo của mình, Cố Mặc Ngôn chẳng những không để lộ cảm xúc vui mừng, trái lại biểu cảm trên mặt dần trở nên lạnh lùng, ánh mắt khi nhìn cô cũng vô thức xen lân chút cảm xúc không rõ tên.

“Sao thế?” Thấy phản ứng này của Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghỉ có hơi tụt hứng, cũng rất khó hiểu: “Chẳng lẽ anh không vui khi hai chúng ta có con sao?”

Cố Mặc Ngôn hé miệng nhưng lại không biết phải giải thích thế nào với Tô Thư Nghị, bởi vì trong lòng anh lúc này chỉ toàn là sự nghi ngờ: Đứa bé này có thật là con của anh và Tô Thư Nghỉ không?

Cuối cùng, Cố Mặc Ngôn mờ mịt hỏi Tô Thư Nghỉ: ‘Đứa bé được mấy tuần rồi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.