Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 712



Chương 712

“Anh vẫn nên thông báo cho người nhà bệnh nhân càng sớm càng tốt thì hơn, hai chân của bệnh nhân bị va đập mạnh trong lúc lăn xuống. Phẫu thuật điều trị không có tác dụng. E rằng nửa đời sau phải ngồi xe lăn rồi.”

Bác sĩ nói xong thì lắc lắc đầu, trên mặt lộ vẻ thương xót: “Haiz, thật đáng tiếc, còn trẻ như vậy mà đã tàn tật. Sau khi bệnh nhân tỉnh lại, mọi người nên cố gắng động viên cô ấy đi, tôi sợ cô ấy nghĩ quẩn.”

Sau khi dặn dò, bác sĩ quay người rời đi, để lại Cố Mặc Ngôn thân thờ đứng khựng tại chỗ.

Hai chân tàn phế sao? Sao Trình Thu Uyển có thể bị thương nghiêm trọng như vậy được? Rõ ràng lúc đó anh không sử dụng sức mạnh đến vậy mà Nhưng bây giờ không phải là lúc trốn tránh trách nhiệm. Có vẻ Trình Thu Uyển thật sự vì động tác vung tay của anh mà ngã xuống, chắc chắn anh phải chịu trách nhiệm về chuyện này.

Vậy bây giờ rốt cuộc phải làm sao đây? Anh phải nói chuyện này với Trình Thu Uyển như thế nào đây? Cô ấy vẫn còn trẻ như vậy, liệu có thể chấp nhận sự thật răng mình sẽ phải ngồi xe lăn cả đời không?

Cố Mặc Ngôn ngồi thừ người trên chiếc ghế ngoài phòng phẫu thuật, anh ôm đầu chìm vào cảm giác tội lỗi trong lòng, Đều là lỗi của anh, lúc đó anh không nên thô bạo hất Trình Thu Uyển như vậy, anh nên nói rõ với cô ta, nếu không đã không xảy.

ra chuyện như thế này. Rốt cuộc anh nên làm gì bây giờ?

Dương Tùng Đức luôn đứng đợi bên ngoài phòng phẫu thuật cùng với Cố Mặc Ngôn, sau nghe bác sĩ nói xong, anh ta cũng rất sốc. Nếu như đây là khổ nhục kế thì Trình Thu Uyển thật sự đã trả cái giá đắt quá rồi đấy.

Nhìn thấy vẻ mặt ăn năn và đầy tội lỗi của Cố Mặc Ngôn hiện tại, trong lòng Dương Tùng Đức vừa cảm thấy khó chịu lại vừa cảm thấy lo lắng.

Với tính cách của Cố Mặc Ngôn, anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm cho sự việc này, nói không chừng sẽ chủ động chăm sóc cho Trình Thu Uyển đến cuối đời. Có lẽ mục đích của Trình Thu Uyển khi làm việc này cũng chỉ có vậy.

Nhưng nếu như vậy thì mợ chủ phải làm sao? Nghĩ đến đây, Dương Tùng Đức không nhịn được mà bước tới trước hỏi: Cố, bây giờ có cần đi tìm mợ chủ nữa không? Tôi sẽ lập tức đi đặt vé máy bay đi Mỹ!”

Cố Mặc Ngôn vẫn trâm lặng không nói gì. Nhìn thấy phản ứng của Cố Mặc Ngôn, trái tim Dương Tùng Đức lỡ một nhịp, xem ra Trình Thu Uyển đã đạt được mục đích rồi.

Quả nhiên, Cố Mặc Ngôn trầm tư một lúc rồi nói: “Cứ chờ trước đã, chờ tôi xử lý xong chuyện của Trình Thu Uyển đã rồi tính.”

Thật ra Cố Mặc Ngôn rất muốn đi tìm Tô Thư Nghỉ ngay lập tức, nhưng bây giờ Trình Thu Uyển vẫn còn nẵm trên giường bệnh, hơn nữa còn là do anh, sao anh có thể bỏ đi như thế được chứ?

Nói xong, Cố Mặc Ngôn đứng dậy đi về phía phòng bệnh của Trình Thu Uyển, để lại Dương Tùng Đức vẫn đứng nguyên chỗ cũ, nhưng lại không thể nói gì với Cố Mặc Ngôn.

Khi bước vào phòng bệnh, Trình Thu Uyển đã tỉnh dậy rồi, nhưng sắc mặt thì tái nhợt, không chút màu máu nào, trông rất yếu ớt và đáng thương.

Nhìn thấy Cố Mặc Ngôn đi vào, Trình Thu Uyển đã rơm rớm nước mắt: “Cố Mặc Ngôn, vừa nãy… vừa nãy ý tá nói với em, chân của em… chân của em…”

Trình Thu Uyển nghẹn ngào không nói tiếp được nữa.

Nghe thấy Trình Thu Uyển đã biết chuyện này rồi, cảm giác tội lỗi trong mắt Cố Mặc Ngôn càng mãnh liệt hơn.

Cố Mặc Ngôn đi đến bên giường của Trình Thu Uyển, ngồi xổm xuống: “Thu Uyển, chuyện này đều là lỗi của anh, là anh không đúng, em yên tâm, anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm với em, anh xin lỗi.”

Nghe thấy Cố Mặc Ngôn nói xin lỗi, trong lòng Trình Thu Uyển thoáng hiện vẻ đắc ý và vui mừng, nhưng ngoài mặt thì vẫn giả vờ đau lòng nói: “Không sao đâu Mặc Ngôn, xin anh đừng nói như vậy, chuyện này không thể trách anh được. Nếu có trách thì em cũng chỉ có thể trách chính mình thôi, là em không nên cản anh lại.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.