Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 729



Chương 729

Nghĩ tới đây, Cố Mặc Ngôn theo sát bóng lưng Trình Thư Nghi đi vào hội trường buổi đấu giá. Người xung quanh thấy nam nữ chính đều đi rồi thì cũng đi vào bên trong theo.

Sau khi mọi người đã ổn định chỗ ngồi, MC trên sân khấu cất cao.

giọng tuyên bố buổi đấu giá này sẽ chính thức bắt đầu.

Lúc đầu đấu giá một vài món đồ sứ cổ thế kỷ 18, 19 rất thông thường, người đấu giá đều là những nhà sưu tập sơ cấp, đại khái là để luyện tập, giá cả cũng không cao, dao động từ chín mươi triệu tới ba trăm triệu.

Còn người thực sự có ý định đấu giá những món đồ lớn lúc này đều bình tĩnh, bởi vì bọn họ biết rằng trong kiểu đấu giá đồ cổ này, những thứ thực sự tốt đều được giữ lại sau cùng u giá chỉ vào vật đấu giá mà lễ tân vừa đem lên: “Được rồi, món đồ đấu giá sẽ giới thiệu cho mọi người tiếp theo là một món đồ đặc biệt nhất trong buổi đấu giá này, vậy rốt cuộc nó là gì đây?”

Nói đến đây, người đấu giá nở nụ cười thần bí: “Tôi nghĩ, chắc chản các vị ở đây đều không đoán được.”

Lời nói này của người đấu giá gợi lên hứng thú của mọi người ở đây. Đấu giá đồ cổ chẳng qua là đấu giá đồ sứ các triều đại cùng tranh chữ của danh nhân thôi, còn có thứ gì có thể hình dung bằng từ đặc biệt chứ?

Mọi người đều thấp giọng thảo luận với người ngồi bên cạnh xem thứ được đặt trong chiếc hộp nhung đỏ trên sân khấu rốt cuộc là gì. Đương nhiên, cũng có người rất bất mãn với hành động tỏ ra thần bí của người ấu giá, mặt lộ vẻ mất kiên nhẫn.

Biết rõ đạo lý làm quá thì không tốt, người đấu giá cũng không vòng vo nữa mà tuyên bố thẳng: “Vật đấu giá đặc biệt này chính là một chiếc nhẫn.”

Nghe thấy lời người đấu giá nói, những người phía dưới thở dài.

Còn tưởng là thứ gì đặc biệt chứ, hóa ra chỉ là một chiếc nhãn à, cũng không biết là của triều đại nào.

Nhưng đợi khi người đấu giá mở hộp ra, để mọi người thấy rõ được thứ bên trong, buổi đấu giá lập tức rơi vào im lặng, sau đó m’ một tiếng, tiếng ồn ào vang lên.

“Đây cũng được tính là thứ đặc biệt à?”

“Tôi còn tưởng là nhẫn mà hoàng đế hay quý phi nào từng đeo cơ, vậy mà là cái này!”

“Đúng đấy, đừng nói là đặc biệt, cái này còn chẳng được tính là đồ cổ, cùng lắm được coi là đồ thủ công mỹ nghệ hiện đại thôi.”

“Cho dù anh góp đồ hiện đại vào cho đủ số lượng thì cũng phải lấy viên kim cương cỡ lớn chứ? Thế này là sao, lừa bọn tôi đấy àP “Xem ra thứ cuối cùng cũng chẳng có gì hay.”

Khác với mọi người xung quanh khinh bỉ chiếc nhẫn này, ngay khi Cố Mặc Ngôn nhìn thấy chiếc nhãn đã khiếp sợ tới trừng to mắt, tay phải nằm chặt tay vịn ghế, tức tới mức cơ thể khẽ run rẩy.

Sao lại thế? Sao cô ấy dám!

Mắt Cố Mặc Ngôn hiện vẻ phẫn nộ, nhìn sang Trình Thư Nghi ở hàng ghế trước cách đó không xa, như tâm linh tương thông, Trình Thư Nghỉ quay đầu lại đối diện với ánh mắt Cố Mặc Ngôn Sau khi thấy rõ được vẻ phẫn nộ không chút che giấu trong mắt Cố Mặc Ngôn, khóe miệng Trình Thư Nghỉ cong lên một nụ cười, giễu cợt Cố Mặc Ngôn, cũng giễu cợt chính mình Anh ta lấy gì để mà tức giận chứ? Ban đầu chính sự nhẫn tâm và phản bội của anh ta đã gây ra cục diện bây giờ giữa hai người.

Giờ cô chỉ bán đầu giá chiếc nhẫn kết hôn của bọn họ thôi.

Từ nay về sau, không, bắt đầu từ bây giờ, chiếc nhẫn này chỉ là một thứ đồ có thể trao đổi bằng tiền đối với cô, không có bất kì ý nghĩa gì khác Cô phải vĩnh biệt quá khứ hoàn toàn.

Hoàn toàn vĩnh biệt Tô Thư Nghỉ ngu ngốc, mắt mù yêu Cố Mặc Ngôn khi đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.