Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 735



Chương 735

“Thư Nghị, anh…” Cơn tức giận ban nấy đã không cánh mà bay, gương mặt của Cố Mặc Ngôn rất dịu dàng, anh lại tiến thêm hai bước bước đến gần Trình Thư Nghi, nhưng sau đó lại nhận ra sự đề phòng trong đôi mắt cô rõ ràng càng nhiều hơn.

Cố Mặc Ngôn cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm chặt của Trình Thư Nghỉ, anh hơi không hiểu, hiện tại cô chống cự anh đến thế sao?

Suốt ngần ấy năm, anh ở trong nước ôm sầu tương tư, còn cô thì sao, cô có từng nhớ đến anh không?

Cố Mặc Ngôn cố dẫn nỗi đau đang cuồn cuộn trong lòng mình xuống, anh vẫn hỏi cô câu hỏi đã đeo bám anh trong suốt năm năm qua: “Thư Nghị, tại sao năm đó em lại ly hôn với anh? Tại sao không nói gì đã bỏ đi?”

Trình Thư Nghỉ nhìn thấy sự đau khổ trên gương mặt của Cố Mặc Ngôn thì cười khẩy, người đàn ông này biết diễn thật đấy, đồng thời cô cũng cảm nhận được sự nguội lạnh từ tận xương tủy. Cho dù thế nào thì bọn họ cũng từng cùng nhau trải qua những tháng ngày ngọt ngào như thế, nhưng đến tận bây giờ anh vẫn còn muốn che giấu những chuyện năm đó anh đã làm với cô ư!

Dương Tùng Đức dẫn người tới bắt ép đưa cô lên bàn mổ, Cố Mặc Ngôn và Trình Thu Uyển thì chẳng kiêng dè gì gì mây mưa trong chính căn nhà của bọn họ… những cảnh tượng năm đó đã từng hủy hoại cô hoàn toàn giờ lại xuất hiện trong tâm trí cô.

Trình Thư Nghỉ không khỏi cười khổ, thì ra suốt bao nhiêu năm qua, cô vẫn chưa từng quên, mọi thứ đều rõ mồn một giống như vừa mới xảy ra ngày hôm qua vậy.

Trình Thư Nghi nuốt xuống sự xót xa đang dâng trào đến cổ họng, cô nhìn Cố Mặc Ngôn bằng ánh mắt mỉa mai: “Năm đó anh đã ép tôi phải bỏ con như thế, bây giờ anh còn hỏi tôi tại sao lại ly hôn ư. Cố Mặc Ngôn, anh không thấy nực cười lắm sao?”

Hóa ra vẫn là vì đứa con, Cố Mặc Ngôn hiểu rõ trong lòng. Những lời Dương Tùng Đức từng nói năm đó lại vang lên bên tai anh: “Có thể là mợ chủ đã nhớ ra chuyện trước đây mình từng bị người ta làm nhục, phát hiện ra đứa trẻ trong bụng mình có khả năng cao không phải là của cậu Cố. Cô ấy nhất thời không biết nên đối diện với anh thế nào nên mới lựa chọn rời đi nhanh như thế, sang nước M cùng với Trình Nam Quyền.”

“Thư Nghi, chẳng phải năm đó anh từng nói mình sẽ đón nhận đứa trẻ này sao?”

“Đón nhận ư?” Trình Thư Nghỉ nghe thấy câu nói này của Cố Mặc Ngôn thì không biết nên tức hay nên cười nữa: “Cố Mặc Ngôn, đến giờ anh vẫn còn muốn lừa tôi! Anh tự đặt tay lên ngực rồi hỏi lại mình xem, anh thật lòng đón nhận đứa trẻ này thật sao?”

Cố Mặc Ngôn thấy hơi lúng túng. Năm đó vì không muốn ly hôn với Tô Thư Nghi nên anh mới nói sẽ đón nhận đứa trẻ này, cho nên quả thật không phải là thật lòng. Cô đã biết đứa trẻ trong bụng mình không phải là con của anh, sợ anh lại bắt cô bỏ con sao?

Cố Mặc Ngôn thấy xót xa trong lòng, suy cho cùng vẫn tại anh năm đó không bảo vệ tốt cho cô, nếu không sao bọn họ có thể bỏ lỡ nhau vì chuyện này suốt nhiều năm như thế chứ?

“Đứa trẻ năm đó đâu rồi, có về nước với em không?” Chắc bây giờ đứa trẻ cũng được năm tuổi rồi, cũng không biết là nam hay là nữ nữa.

Trình Thư Nghỉ nghe thấy Cố Mặc Ngôn hỏi về đứa trẻ thì do dự.

không biết nên trả lời anh thế nào. Tuy Cố Mặc Ngôn vắn luôn cho răng đứa trẻ cô mang trong bụng không phải là con của mình, nhưng ai biết sau khi nhìn thấy Manh Bảo rồi anh có phát hiện ra điều gì không.

Không được, cô không thể mạo hiểm như thế được, cô tuyệt đối không thể mất đi Manh Bảo!

“Con mất rồi.” Trình Thư Nghỉ cúi đầu rồi nói, không nhìn Cố Mặc Ngôn, cô sợ anh sẽ vạch trần lời nói dối của mình Cô sợ, cô sợ một kẻ điên như anh sẽ làm hại đến đứa con vô tội của cô giống như năm đó. Nói đúng hơn thì là, cô mong trong cuộc đời của Manh Bảo đừng có người ba này!

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.