Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 742



Chương 742

“Gô cũng thấy đấy, giờ đây hai chân của tôi đã bị tàn tật, ông trời đã cho tôi hình phạt thích đáng. Cô khoan dung rộng lượng, tha thứ cho tôi được không?”

“Gô biết sai thật à?” Trình Thư Nghỉ nhìn Trình Thu Uyển đầy hoài nghỉ.

“Ừ ừ” Thấy Trình Thư Nghi mềm lòng, Trình Thu Uyển vội gật đầu: “Thư Nghị, tôi thật sự biết sai rồi, năm năm qua tôi luôn muốn trực tiếp xin lỗi cô, nhưng khổ nỗi không có cơ hội. Bây giờ thì may quá, cuối cùng cô đã trở về, tôi cũng coi như thực hiện được mong muốn của mình.”

Thấy sự chân thành hiện lên trong mắt Trình Thu Uyển, suýt chút nữa thì cô đã tin lời cô ta. Tuy nhiên trước đây cô từng chịu quá nhiều đau khổ vì cô ta rồi, nên dĩ nhiên sẽ không có chuyện dễ dàng tin cô ta như vậy.

Trình Thư Nghi nhìn chằm chằm Trình Thu Uyển, không nói câu nào. Cô phải xem xem rốt cuộc cô ta muốn nói gì.

Trình Thu Uyển lại tiến đến năm lấy tay cô, khóc lóc kể lể: “Thư Nghị, kể từ sau khi hai chân tôi tàn phế, tôi luôn nghĩ về những việc mình từng làm trước đây, càng nghĩ càng thấy hối hận. Ngày đó cô thật lòng xem tôi là bạn, tại sao tôi lại làm ra những việc như vậy với cô chứ?”

“Có lẽ là vì ông trời cũng thấy chướng mắt nên mới khiến tôi bị tàn tật hai chân. Thư Nghị, tôi thật sự nhận ra lỗi lâm của mình rồi, cô cho tôi một cơ hội sửa sai nhé? Bây giờ nghĩ đến khoảng thời gian chúng ta làm bạn với nhau, tôi mới cảm thấy thật đẹp biết bao. Tôi không nên vì tình yêu mà đánh mất tình bạn mới phải.”

“Thư Nghị, tôi muốn được trở lại làm bạn với cô. Chúng ta cùng dạo phố, đi mua sắm, đi ăn giống như trước đây được không? Tôi hứa lần này nhất định sẽ đối xử thật lòng với cô. Cô cho tôi một cơ hội nhé?”

Nói xong, hai mắt Trình Thu Uyển rưng rưng nhìn Trình Thư Nghị, cứ như thể nếu cô không đồng ý thì chẳng khác nào đang làm c cực kỳ tàn nhẫn vậy.

Muốn trở lại làm bạn với cô ư? Trình Thư Nghỉ thầm cười khẩy, cố kiềm chế ý muốn hất tay cô ta ra.

Năm năm trước cô ta cũng làm hệt thế này, đầu tiên là làm bạn với cô, sau đó thì gài bẫy hết lần này đến lần khác để cô rơi vào.

Giờ lại giở trò cũ, cô ta nghĩ cô ngốc đến nỗi sẽ bị lừa thêm lần nữa sao?

Diễn kịch thôi chứ gì, Trình Thu Uyển tưởng chỉ có mình cô ta biết diễn chắc?

“Gô thật lòng muốn trở lại làm bạn với tôi à?” Trình Thư Nghỉ giả vờ xiêu lòng “Ừ” Trình Thu Uyển gật đầu chắc nịch, tuy trong lòng mừng thầm nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra hết sức xấu hổ: “Thư Nghỉ, cô tha thứ cho tôi đi mà, tôi chắc chẳn sẽ dùng thời gian để chứng minh tôi thật sự hối cải rồi.”

“Vậy được.” Trình Thư Nghi đắn đo nói: “Tôi tha thứ cho cô.”

“Thật không?” Trong mắt Trình Thu Uyển có đôi chút sửng sốt, nhưng lần này lại không phải là giả vờ: “Thư Nghỉ, cô bằng lòng tha thứ cho tôi thật sao? Vẫn bằng lòng coi tôi là bạn của cô thật sao?”

Cô ta không dám tin cho lãm, mới nói có vài ba câu mà Tô Thư Nghi đã tha thứ cho mình rồi ư!?

“Thật. Tôi tha thứ cho cô rồi.” Cô mỉm cười đáp: “Như cô nói đấy, hai chân của cô bị tàn tật, tôi tin từ đó cô cũng đã rút ra bài học.

cho mình, sau này sẽ không làm những việc như vậy nữa.”

“Cảm ơn cô, Thư Nghỉ.” Trình Thu Uyển cảm kích nói: “Cảm ơn cô vẫn bằng lòng tha thứ cho tôi.”

“Không có gì.” Trái lại cô còn vỗ nhẹ vào vai cô ta và an ủi: “Giờ chân cô đi lại bất tiện, nhớ phải giữ gìn sức khỏe đấy. Sau này đừng nói mấy câu xin lỗi nữa, chúng ta cứ xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, được chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.