Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 749



Chương 749

Lúc Cố Mặc Ngôn trở lại văn phòng sau cuộc họp thì nhìn thấy ông cụ Cố đang ôm Manh Bảo tươi cười vui vẻ.

Cảnh tượng này khiến Cố Mặc Ngôn hơi ngạc nhiên, trong ấn tượng của anh, ông nội vẫn luôn là một người nghiêm túc thận trong. Đặc biệt là đối với những người không quen biết, ông nổi tiếng là người máu lạnh. Mặc dù từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh ông nội, nhưng anh cũng không được nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của ông nội mấy lần.

Không ngờ bây giờ cũng có lúc ông nội ôm một đứa trẻ mới quen tươi cười vui vẻ, xem ra đứa nhỏ Manh Bảo này thật sự rất khiến người ta yêu thích “Ông nội.” Cố Mặc Ngôn mỉm cười bước vào văn phòng: “Sao ông lại tới đây?”

*Cháu quay lại rồi à.” Nghe giọng của ông cụ Cố có vẻ tâm trạng rất tốt: “Ông tới tìm cháu để bàn một số việc. Thẳng bé này là con nhà ai thế? Đáng yêu quái”

Nói xong, ông cụ Cố lại không nhịn được nhìn về phía Manh Bảo, cưng chiều xoa đầu cậu.

Cố Mặc Ngôn bước đến ngồi xuống ghế sofa đối diện, trong mắt chứa đựng ý cười.

“Manh Bảo và mẹ nó lạc nhau, nhưng con đã sắp xếp Dương.

Tùng Đức đi tìm mẹ giúp thằng bé rồi, chắc là sẽ sớm có kết quả.

“Được.” Ông cụ Cố gật đầu, sau đó lại nhìn sang Manh Bảo, nhẹ.

giọng an ủi cậu: “Bé Manh Bảo đừng lo lắng nhé, ông và chú nhất định sẽ giúp cháu tìm được mẹ”

“Vâng ạ, cảm ơn ông.” Manh Bảo ngọt ngào trả lời. Trong lòng cậu bé thầm nghĩ, xem ra lúc nãy mình đoán không sai, người này quả nhiên là người thân của ba.

Ba gọi ông là ông nội, vậy ông chính là ông cố của mình rồi. Tốt quá, mình không chỉ tìm được ba mà còn tìm được ông cố, hơn nữa xem ra hình như bọn họ đầu rất thích mình.

Nghĩ vậy, Manh Bảo dựa sát vào lòng ông cụ Cố hơn chút nữa.

Thấy thế, ông cụ Cố càng yêu thích Manh Bảo hơn, ôm cậu vừa hôn vừa trêu chọc.

Nhìn thấy cảnh tượng một già một trẻ hòa thuận thân thiết trước ặc Ngôn không khỏi có chút xúc động. Nếu như năm năm trước anh và Tô Thư Nghi không ly hôn, có lẽ con của họ cũng đã lớn như vậy. Không biết nó có đáng yêu như Manh Bảo hay không?

Ở bên kia, Trình Thư Nghi đang cùng Trình Nam Quyền tham gia cuộc họp thường nhật của tập đoàn Trình thị, Trình Nam Quyền muốn để cô tiếp quản một phần công việc của công ty càng sớm càng tốt.

Trình Thư Nghỉ đang tập trung nghe các trưởng bộ phận lần lượt báo cáo công việc thì chợt nhìn thấy màn hình điện thoại ở bên cạnh đột nhiên sáng lên, tên hiển thị là bảo mẫu trong nhà gọi tới.

Sợ Manh Bảo xảy ra chuyện gì, Trình Thư Nghi cầm điện thoại ra hiệu với Trình Nam Quyền, sau đó nhẹ nhàng đứng dậy rời khỏi phòng họp.

“Gô chủ ơi không xong rồi!” Điện thoại vừa kết nối, tiếng kêu khóc của bảo mẫu lập tức truyền tới “Rốt cuộc là thế nào?” Trong lòng Trình Thư Nghỉ căng thẳng, cô sốt ruột hỏi: “Có phải Manh Bảo đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Hôm nay cậu chủ cứ nắng nặc đòi ra ngoài ăn KFC. Tôi đi gọi đồ ăn, tới khi trở về thì cậu chủ đã biến mất không thấy tăm hơi, tôi tìm khắp nơi cũng không thấy.” Bảo mấu vẫn còn khá lý trí, nói rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối với Trình Thư Nghỉ: “Bây giờ phải làm gì đây cô chủ? Chúng ta có nên báo cảnh sát không?”

Nghe những lời bảo mẫu nói, Trình Thư Nghỉ cảm thấy ý thức của mình lập tức trở nên mơ hồ, cô không nghe được gì nữa, trong đầu đều là tin tức “Manh Bảo mất tích”.

“Sao lại mất tích chứ?” Giọng nói của Trình Thư Nghỉ đã mang theo tiếng nghẹn ngào: “Bây giờ dì đang ở đâu, tôi lập tức đi tìm dì ngay!”

Sau khi nghe được địa chỉ mà bảo mẫu báo tin, Trình Thư Nghi vội vàng cúp máy rồi nhanh chóng qua đó. Cô vừa bước được hai bước thì đã bị Trình Nam Quyền vừa ra khỏi phòng họp cản lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.