Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 784



Chương 784

“Điện thoại của Thu Uyển à, Thư Nghi, cháu mau nghe đi!” Thấy tên Trình Thu Uyển nhấp nháy trên màn hình điện thoại, Tô Ninh Kiều giục cô, trong mắt tràn ngập tình yêu thương và nỗi nhớ rõ rệt, nụ cười cũng xuất hiện trên môi bà.

Thấy cảnh tượng này, Trình Thư Nghỉ hết sức đau lòng. Cũng vì Trình Thu Uyển là con gái ruột của Tô Ninh Kiều nên cho dù cô ta đã mặc kệ Tô Ninh Kiều bao năm, Tô Ninh Kiều cũng không trách cô ta, thậm chí còn tìm lý do giải thích cho cô ta nữa. Khi nghe: thấy tin tức về cô ta, bà vui đến thế à?

“Cháu mau nghe điện thoại của Thu Uyển đi, nhỡ lát nữa con bé.

cúp máy thì sao?” Thấy Trình Thư Nghỉ mãi vẫn không nghe máy, Tô Ninh Kiều vội giục lần nữa, trong giọng điệu có ý trách móc.

Trình Thư Nghỉ càng thấy đau lòng, hốc mắt cũng cay cay, đây chính là sự khác biệt giữa con ruột và người không phải con ruột à? Cô chỉ nghe máy chậm một chút mà đã bị trách móc ư?

Nếu bây giờ người đang chờ máy ở đây là Trình Thu Uyển, chắc Tô Ninh Kiều sẽ không nói gì đâu nhỉ?

Nghĩ đến sự lo lắng của mình dành cho Tô Ninh Kiều trước đó, Trình Thư Nghi không khỏi cảm thấy hơi buồn cười. Cho dù thế nào, cô cũng không phải con gái ruột của Tô Ninh Kiều, bà cũng.

sẽ không đối xử với cô như con gái ruột. Trong lòng bà, có lẽ cô không bao giờ quan trọng bằng Trình Thu Uyển.

Tuy cô nghĩ đến rất nhiều điều nhưng vẫn nghe điện thoại của Trình Thu Uyển, cô cũng đâu thể cúp máy ngay trước mặt Tô Ninh Kiều được?

“Thư Nghị, giờ cô rảnh không thế?” Giọng nói ngọt ngào và vô.

hại của Trình Thu Uyển vang lên ở đầu dây bên kia, nhưng Trình Thư Nghỉ vẫn không khỏi cảnh giác, cô thâm nghĩ xem Trình Thu Uyển sẽ tiếp tục đối phó mình thế nào.

Cũng hết cách, cô đã hình thành phản xạ có điều kiện với Trình Thu Uyển rồi.

“Œó việc gì không?” Vì đang ở trước mặt Tô Ninh Kiều, Trình Thư: Nghỉ cố gắng nói bằng giọng nhẹ nhàng. Có trời mới biết cô muốn hỏi thẳng qua điện thoại rằng “Gô lại định làm gì!” đến mức nào.

“Tôi muốn rủ cô ra ngoài ngồi một lát, nếu cô rảnh, lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ vào máy cô, được không?”

Trình Thư Nghỉ vô thức muốn tìm lý do từ chối nhưng lại ngừng lại Cô quay đầu, thấy Tô Ninh Kiều đang nghe giọng Trình Thu Uyển với vẻ mặt hạnh phúc, thầm thở dài. Suy cho cùng, bà cũng chỉ là một người mẹ yêu thương con gái của mình thôi, có gì sai đâu chứ?

Cho dù thế nào, ơn nuôi nấng của Tô Ninh Kiều với cô cũng là thật, cô không thể trơ mắt nhìn bà qua đời được.

Nghĩ tới đây, Trình Thư Nghỉ đồng ý với lời mời của Trình Thu Uyển: “Được, cô gửi địa chỉ cho tôi đi, giờ tôi sẽ đi tìm cô.”

Biết đâu cô có thể thuyết phục Trình Thu Uyển hiến tủy xương cho Tô Ninh Kiều, tuy có lẽ tỷ lệ thành công sẽ rất nhỏ nhưng cô cứ phải thử xem sao.

Cô có tình cảm bao năm với Tô Ninh Kiều, cô không thể nhìn bà cứ tiều tụy dần rồi qua đời như thế.

Cô không thể làm được.

Sau khi hẹn giờ gặp với Trình Thu Uyển xong, Trình Thư Nghỉ cúp máy. Tô Ninh Kiều bên cạnh thì nhìn chăm chäm vào điện thoại cô với vẻ ngẩn ngơ.

Lâu lắm rồi Thu Uyển không gọi cho bà, bà cũng biết Thu Uyển không thích người mẹ này vì bà nghèo quá, không xứng với Thu Uyển. Thế nên bà cũng không dám chủ động gọi điện cho con bé, sợ làm con bé bực.

Giờ con gái bà đã mất đi đôi chân, chỉ có thể ngồi xe lăn, con bé đáng thương lắm rồi, bà không thể khiến con bé khó chịu nữa Mọi chuyện đều là lỗi của bà, có liên quan gì đến con bé đâu?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.