Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 788



Chương 788

“Tôi có đi thăm bà ấy, tôi…’ Trình Thu Uyển muốn tìm lý do để giải thích chuyện này nhưng nhất thời không tìm được lý do nào, chỉ có thể ấp úng, sắc mặt cũng trở nên rất khó coi.

Lại là vì Tô Ninh Kiều, lần trước chính bà già này đã hại cô ta mất đi tư cách cô cả nhà họ Trình, lần này bà ta lại xuất hiện để cản trở kế hoạch của cô ta, đây là chuyện mà mẹ ruột sẽ làm chắc, rõ ràng bà ta chính là kẻ thù lớn nhất của Trình Thu Uyển này mà!

Chỉ nghĩ đến dáng vẻ cười nịnh nọt của Tô Ninh Kiều thôi là Trình Thu Uyển đã cảm thấy ghê tởm và chán ghét. Cô ta không có người mẹ nào như thế, mẹ cô ta nên tao nhã, cao quý và xinh đẹp, chứ không phải làm bảo mẫu hầu hạ người ta!

Sao cô ta có thể có một người mẹ thấp hèn như thế chứ, chuyện đó chỉ hạ thấp thân phận của cô ta xuống thôi. Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh những bà chủ, cô chủ trong giới thượng lưu chỉ trỏ cô ta, lén gọi cô ta là con của bảo mẫu là cô ta đã thấy tức.

điên rồi, nói gì đến việc tự trải nghiệm!

Trong mấy năm qua, thật ra Tô Ninh Kiều từng đến tìm cô ta thời gian đầu, nhưng mối khi thấy bà, Trình Thu Uyển sẽ rất khó chịu, cảm thấy bà là vết nhơ trên người mình, chỉ muốn bà chết ngay tức khắc, biến mất khỏi thế giới này, như thế thì cô ta không cần lo rằng thân phận thực sự của mình sẽ bị người ta vạch trân nữa!

Đương nhiên cô ta sẽ không cứu Tô Ninh Kiều, đừng có mong!

Nếu không tại bà, sao cô cả nhà họ Trình như cô ta lại sa sút đến mức phải ăn nhờ ở đậu như bây giờ chứ!

Đều là lỗi của bà già kia!

Thấy Trình Thu Uyển ấp úng, không nói nên lời, Trình Thư Nghỉ hỏi thẳng: “Rốt cuộc cô có đồng ý hiến tủy xương cho mẹ cô không? Tình trạng sức khỏe của bà ấy bây giờ không thể chờ được nữa.”

Con khốn, chuyện này liên quan gì tới cô! Rõ ràng bà già nghèo kiết xác kia là mẹ cô cơ mài! Sao lại hỏi tôi chứ!

Trình Thu Uyển vừa chửi Trình Thư Nghỉ thậm tệ trong lòng, vừa.

tìm lý do lấp li3m cho qua chuyện Giờ cô ta chưa thể trở mặt với Trình Thư Nghỉ ngay được, cô ta phải lấy được lòng tin của cô thì mới có lợi cho bước tiếp theo.

trong kế hoạch. Đến khi Trình Thư Nghỉ bị cô ta bắt thóp rồi, cô ta muốn xem xem cô còn dám nói chuyện hống hách với cô ta như bây giờ hay không.

Trình Thu Uyển giả vờ đau khổ, nói với đôi mắt rơm rớm nước mắt: “Thư Nghị, tôi cũng muốn hiến tủy cho bà ấy, cho dù bà ấy không có quan hệ gì với tôi thì đó cũng là một mạng người.

Nhưng.

Trình Thu Uyển nhìn thoáng qua chân mình với vẻ khó xử: “Nhưng sức khỏe của tôi không tốt, tôi thực sự hết cách rồi.

Những năm qua tôi vẫn đang tìm người hiến tặng phù hợp, khi có tin tức, tôi sẽ sắp xếp cho bà ấy phẫu thuật ngay.”

“Sức khỏe không tốt?” Trình Thư Nghi nhìn Trình Thu Uyển với vẻ nghỉ ngờ, không biết rốt cuộc cô ta đang nói thật hay nói dối nữa.

“Tôi biết một bác sĩ rất có kinh nghiệm trong việc ghép tủy xương, có cần tôi mời ông ấy kiểm tra xem rốt cuộc cô bị gì không? Giờ tôi sẽ gọi cho ông ấy luôn, lát nữa chúng ta đến thẳng bệnh viện là được.”

Trình Thư Nghỉ nói xong liền lấy điện thoại ra. Cô đoán cũng vô dụng, cứ kiểm tra là biết ngay sức khỏe của Trình Thu Uyển có vấn đề không thôi “Không cần không cần.” Trình Thu Uyển vội giật lấy điện thoại của Trình Thư Nghi.

Nhận ra mình phản ứng hơi thái quá, Trình Thu Uyển ngượng ngùng trả điện thoại cho Trình Thư Nghi rồi giả vờ đau lòng: “Trước đó tôi đã kiểm tra ở mấy bệnh viện rồi, họ đều nói sức khỏe của tôi không phù hợp để phẫu thuật. Thư Nghỉ, nếu được, chắc chắn tôi sẽ cứu bà ấy, dù sao bà ấy cũng là…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.