Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 850



Chương 850

Là do ông ta làm việc không cẩn thận, tay chân không đủ sạch sẽ, thế nên mới bị Tô Thư Nghi bắt được nhược điểm, chuyện vu oan này, ông ta cũng chỉ có thể chấp nhận kết cục “Hôm nay cô tới đây là muốn nói với tôi những chuyện này sao?”

Cố Thành Vũ nén lại lửa giận của mình, hỏi ngược lại.

“Sao thế, tôi không thể đến thăm anh à?” Trình Thu Uyển nói với giọng điệu thử thăm dò, có lẽ Cố Thành Vũ sẽ không định nói những chuyện năm xưa ra, là do cô ta nghĩ nhiều rồi.

Dù sao nếu nói ra thì chẳng mang lại lợi ích gì cả hai bên “Tôi thấy cô không phải tới thăm tôi, mà là tới cầu xin tôi.” Vẻ mặt Cố Thành Vũ như hiểu rất rõ. Ông ta nghĩ bản thân mình vẫn khá hiểu con người Trình Thu Uyển, cô ta sẽ không bao giờ làm bất cứ chuyện gì mà không có lợi với mình.

Thay vì tin cô ta tới tù thăm mình, ông ta thà tin có chiếc bánh từ trên trời rơi xuống Nghe thấy vậy, khuôn mặt Trình Thu Uyển lạnh đi: “Tôi có chuyện gì phải cầu anh chứ? Trình Thu Uyển tôi từ xưa đến nay chưa bao giờ biết hai chữ cầu xin viết như thế nào cả!”

“Không sợ tôi nói ra chuyện năm đó bắt cóc Cố Mặc Ngôn sao?”

Cố Thành Vũ liếc xéo nhìn Trình Thu Uyển, bình thản uy hiếp, trên mặt nở nụ cười đắc ý.

Sau bao nhiêu ngày tới nay, đây là lân đầu tiên tâm trạng ông ta tốt như thế. Bản thân rơi vào cảnh khó khăn, hiếm khi có người †ìm tới cửa cầu xin, sợ bản thân sẽ nói ra bí mật mà mình biết được.

“Anh dám!” Trình Thu Uyển tức giận nói: “Đừng quên chuyện năm đó cũng có liên quan tới anh, anh cho rằng nếu anh nói ra thì cảnh sát sẽ giảm án cho anh sao? Anh sẽ chỉ nhận được một bản án nặng hơn thôi!”

“Ha ha ha…”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Cố Thành Vũ ngẩn ra một chút, sau đó không nhịn được mà cười †o. Mạch não của Trình Thu Uyển này thật sự năm ngoài sự hiểu biết của người bình thường, thì ra cô ta đang lo lắng chuyện đó.

“Tôi cũng đã ở trong tù giam rồi, cô cảm thấy tôi vẫn sẽ để ý tới chuyện đó à?” Vẻ mặt Cố Thành Vũ hiện lên sự châm chọc: “Cho dù có phán thêm vài năm tù nữa thì sao? Với tôi mà nói cũng chẳng có gì khác biệt.”

Cho dù ông ta có ở trong tù bao lâu thì cả đời này ông ta định sẵn đã bị hủy hoại. Sau khi chuyện này bị truyền ra, cho dù bây giờ ông ta có được thả thì ông ta cũng chẳng thể nào tồn tại được trong giới kinh doanh.

Cả đời này ông ta rất mạnh mẽ, vì để tranh giành tập đoàn Cố Thị với Cố Mặc Ngôn, từng bước ông ta đi đều rất cẩn thận, sợ rằng nếu chỉ đi nhầm một bước thì sẽ thua cả bàn cờ. Sau bao nhiêu năm cẩn thận như vậy, ông ta không bao giờ nghĩ rằng mình lại có kết cục như bây giờ.

“Nói điều kiện đi, anh muốn như thế nào mới không nói ra những chuyện đó?” Trình Thu Uyển kìm nén sự tức giận, gẫn từng câu từng chữ hỏi: “Chỉ cần tôi có thể làm được, tôi sẽ cố gắng hết sức làm.”

Nghe thấy vậy, trong mắt Cố Thành Vũ hiện lên vẻ chế giều, người phụ nữ này đúng là khôn khéo, trong tình huống như thế nhưng vẫn đặt điều kiện cho ông ta “Bây giờ ngay cả quyền tự do cơ bản nhất tôi cũng không có, tôi còn có thể đưa ra yêu cầu gì chứ? Nhưng nếu nghĩ lại thì nếu có cô ngồi tù cùng tôi, cảm giác cũng không tệ lắm.”

Không ngờ rằng khi đã rơi xuống tình trạng như bây giờ, vậy mà Cố Thành Vũ vẫn có tâm tư uy hiếp mình, Trình Thu Uyển tức giận nắm chặt tay.

Móng tay đâm vào da thịt truyền đến cảm giác đau nhói, nhưng Trình Thu Uyển không quan tâm, Cố Thành Vũ cho rằng anh ta nói như vậy thì mình sẽ sợ sao? Hừ, mình vẫn còn rất nhiều cách để anh ta đồng ý.

Khóe miệng nở nụ cười, Trình Thu Uyển cúi đầu vỗ về bàn tay vừa rồi mình đã dùng móng tay ấn, thản nhiên nói: “Anh đã ở trong tù, lợn chết không sợ nước sôi, tôi thừa nhận đúng là tôi không có cách nào ép anh được. Nhưng anh đừng quên, con trai của anh vẫn còn ở bên ngoài.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.