Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 860



Chương 860

Nghĩ đến đây, ông cụ Cố nhìn Cố Mặc Ngôn: “Là ông có lỗi với cháu, ông không nên chưa hỏi rõ ràng đã nổi nóng với cháu, chuyện này không phải lỗi của cháu, là do ông sai.”

“Ông đừng nói như vậy.” Cố Mặc Ngôn vội nói: “Chuyện này sao có thể trách ông được? Là do hai chúng cháu không hiểu chuyện, lớn thế này rồi vẫn khiến ông phải buồn lòng.”

Ông cụ Cố vui mừng yên tâm nhìn Cố Mặc Ngôn, kìm lại nỗi buôn trong mắt. Chuyện đã xảy ra rồi, buồn hơn nữa cũng có ích gì?

Ở tuổi này của ông, còn có chuyện gì không thể suy nghĩ thông suốt được nữa?

“Không nói chuyện này nữa, bây giờ cháu định thế nào?” Ông cụ Cố hỏi: “Nếu đã biết năm đó là mình hiểu lầm Tô Thư Nghi, sao bây giờ không theo đuổi lại con bé?”

Cố Mặc Ngôn nghe vậy, trong mắt lại hiện lên vẻ đau lòng: “Năm đó cháu đã không tin tưởng cô ấy thì bây giờ lấy tư cách gì theo đuổi lại cô ấy nữa?”

Nếu như lúc đó anh tin tưởng Tô Thư Nghỉ thì đâu xảy ra nhiều chuyện như thế này? Sao con của hai người lại không còn nữa?

Phạm phải lỗi lầm không thể tha thứ thế này, ngay cả bản thân anh cũng không thể tha thứ cho mình, vậy thì làm sao anh dám mong đợi Tô Thư Nghỉ quay về bên mình?

Ông cụ Cố nghe vậy thì tức giận, có cảm giác chỉ hận rèn sắt không thành thép.

“Sao cháu có thể nghĩ như vậy nhỉ? Là đàn ông thì phải đối mặt với sai lâm mình đã gây ra. Chính vì nhận ra sai lâm nên cháu mới phải theo đuổi lại Tô Thư Nghi lần nữa, dùng phần đời còn lại của mình bù đắp cho con bé, bù đắp lại lỗi lầm của cháu.”

Như vậy ư? Nghe ông cụ Cố nói như vậy, trong lòng Cố Mặc Ngôn thấy không chắc chẳn lắm, anh thật sự có thể theo đuổi Tô Thư.

Nghỉ lại lần nữa sao? Liệu cô có còn thích anh khong?

Nhìn rõ vẻ mờ mịt trong mắt Cố Mặc Ngôn, trong lòng ông cụ Cố cũng thấy hơi khó chịu. Hai đứa bé này đã phải chịu rất nhiêu đau khổ trong tình yêu, đặc biệt là cô nhóc Thư Nghi kia.

Vì sự hiểu lầm năm xưa của họ, Tô Thư Nghi đã mất con, không biết liệu cuối cùng cô có tha thứ cho Cố Mặc Ngôn không?

Ông cụ Cố nói tiếp: “Cố Mặc Ngôn, bao nhiêu năm trôi qua rồi, ông biết cháu vẫn chưa quên được Tô Thư Nghi. Nếu đời này cháu thật sự chỉ yêu con bé vậy thì đừng suy nghĩ những chuyện quá khứ nữa mà hãy hướng tới tương lai, nếu không sẽ chỉ có hai đứa các cháu bị lỡ dở thôi.”

“Cháu cứ nghe ông đi, thật lòng xin lỗi con bé rồi theo đuổi lại, bao nhiêu năm rồi con bé vẫn chưa kết hôn, theo ông thấy thì trong lòng con bé vẫn còn có cháu đấy.”

Trong lòng Cố Mặc Ngôn không ngừng suy nghĩ những lời ông cụ Cố nói, anh có cảm giác như đã nghĩ thông suốt. Đúng vậy, mình ngồi đây suy nghĩ lung tung thì có ích gì? Tô Thư Nghỉ có tha thứ cho mình hay không thì phải cố gắng mới biết được.

Cho dù trong lòng cô không còn anh nữa, anh cũng sẽ cố gắng hết sức níu kéo, không để lại tiếc nuối cho bản thân.

Nghĩ đến lần trước khi giải thích với Trình Thư Nghỉ trên tàu du lịch, muốn cô đến bên mình lần nữa, ánh mắt cô nhìn mình rõ ràng có tình cảm, trong lòng Cố Mặc Ngôn lại dấy lên hy vọng. Có lẽ ông nội nói đúng, trong lòng Trình Thư Nghỉ vẫn còn có anh Nghĩ thông suốt những điều này, Cố Mặc Ngôn không chần chừ nữa, trái tim vẫn luôn trong trạng thái hỗn loạn giờ đã trở nên thấu suốt. Đi gặp Tô Thư Nghị, trong lòng anh bây giờ chỉ có một suy nghĩ này, anh phải lập tức đi gặp cô.

“Ông nội, cháu biết rồi, bây giờ cháu sẽ đi tìm cô ấy.” Nói xong câu này Cố Mặc Ngôn vội vàng ra khỏi văn phòng, thậm chí còn không đợi ông cụ Gố trả lời.

Biết anh sốt ruột, ông cụ Cố cũng không để bụng. Cháu trai ông thật sự đã trao trái tim mình cho Tô Thư Nghỉ, hy vọng cô bé kia có thể tha thứ cho nó.

Sau khi ra khỏi công ty, Cố Mặc Ngôn mau chóng tới toà soạn tạp chí nơi Trình Thư Nghỉ làm việc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.