Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 865



Chương 865

“Lần này anh đẩy Cố Thành Vũ vào nhà giam, cũng coi như bù lại sai lầm năm đó. Từ nay về sau, đường anh anh đi, đường tôi tôi đi, không ai nợ ai, anh đi đi.”

Nghe thấy Trình Thư Nghi muốn vạch rõ giới hạn với mình, trong lòng Cố Mặc Ngôn hoảng hốt không thôi. Lẽ nào họ thật sự phải mỗi người một ngả sao? Không được, cứ thế buông tay cô, anh tuyệt đối không làm được!

“Thư Nghị, lỗi lâm năm đó anh sẽ bù đắp lại từng chút một, anh xin thề, anh sẽ dùng nửa đời còn lại để yêu em, em cho anh thêm một cơ hội nữa được không?” Cố Mặc Ngôn nửa quỳ trước mặt Trình Thư Nghỉ lên tiếng.

Từ nhỏ đến lớn, cho dù ở trước mặt ông cụ Cố, xưa nay Cố Mặc Ngôn cũng chưa từng thể hiện tư thế hèn mọn như vậy, nhưng giờ phút này anh hoàn toàn làm ngơ chính mình.

Nỗi áy náy trong lòng gần như khiến anh không chịu được, ép anh ngay cả hít thở cũng khó khăn.

Từ trước đến giờ anh chưa từng nghĩ, có một ngày mình lại nợ một người nhiều đến thế, cho dù dâng toàn thế giới đến trước.

mặt cô, vẫn cảm thấy không đủ để bù đắp nổi một phần mười ngàn sai lầm của mình.

Cúi đầu nhìn Cố Mặc Ngôn trước mặt, trong lòng Trình Thư Nghỉ có cảm giác không nói nên lời.

Cố Mặc Ngôn mà cô biết rất kiêu ngạo, sẽ không cầu xin người khác, nhưng bây giờ anh lại cúi thấp đầu trước mặt mình. Trình Thư Nghỉ không khỏi nhớ lại khoảng thời gian ngày xưa hai người còn bên nhau.

Cố Mặc Ngôn trong hồi ức rất tốt đẹp, lấy tên của cô đặt cho quỹ từ thiện, giúp cô đối phó với mẹ con Lâm Bảo Châu, lúc cô đau lòng sẽ dịu dàng an ủi… Oán hận trong mắt dần dần tan biến, thay vào đó là ý cười vụn vặt, họ đã từng hạnh phúc như vậy.

Trong lòng vừa buông lỏng, cảnh tượng Dương Tùng kéo mình vào bệnh viện xông vào đầu cô, tâm trạng tuyệt vọng bất lực khi đó nháy mắt quét sạch hạnh phúc vừa dâng lên trong lòng.

Nhắm mắt lại, Trình Thư Nghỉ hung hăng thầm mắng bản thân.

Không thể tha thứ, cô tuyệt đối không thể tha thứ cho Cố Mặc Ngôn!

Chuyện ngày xưa có tốt đẹp đến mấy thì đã sao? Chẳng qua chỉ là một góc của núi băng. Một người mà khi cô không chịu phục tùng anh, có thể dùng cách thức tàn nhãn như thế đối xử với cô, có chết cô cũng không muốn quay lại bên cạnh anh! Ai có thể đảm bảo sau này anh sẽ không đối xử với cô như vậy nữa?

Đột ngột đứng dậy, Trình Thư Nghỉ lùi hai bước cách xa Cố Mặc Ngôn, thốt ra lời nói cắt đứt quan hệ.

“Tôi cho anh cơ hội, vậy ai sẽ cho tôi cơ hội? Ai cho con tôi cơ hội? Cố Mặc Ngôn, con tôi vì anh mà chết, cả đời tôi cũng sẽ không quên chuyện đó, tôi cũng không bao giờ tha thứ cho anh!

Bây giờ anh đi đi!”

“Thư Nghị, lúc đó anh không biết là con của mình. Nếu anh biết, chắc chắn anh sẽ không bảo em phá thai.” Cố Mặc Ngôn bước lên muốn giải thích, nhưng Trình Thư Nghỉ lại đẩy anh ra.

“Không biết thì sao? Không biết thì anh có thể đối xử với tôi như vậy sao?” Khóe mắt Trình Thư Nghỉ lấp loáng ánh nước: “Cho dù lúc ấy anh không tin đó là con của chúng ta, nhưng dù sao cũng là một mạng người, là con của tôi, sao anh có thể làm như thế!”

Lúc này lời nói của hai người tồn tại hiểu lâm. Cố Mặc Ngôn tưởng chuyện Trình Thư Nghỉ nói, là lúc đầu anh đề nghị cô phá thai. Nhưng việc Trình Thư Nghỉ nói đến, là Dương Tùng Đức ép buộc cô bỏ đứa nhỏ.

Không nhịn được rơi lệ, Trình Thư Nghỉ xoay người lau nước mắt, khi quay đầu lại đã là vẻ mặt lạnh lùng.

“Chuyện năm đó tôi không thể quên được, càng không thể tha thứ, chúng ta không thể trở lại với nhau, anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.”

Sự yên tĩnh như cái chết, Cố Mặc Ngôn không rời đi, cũng không lên tiếng nói chuyện. Xin lỗi quá bất lực, anh cũng không biết phải nói gì để an ủi trái tim tổn thương suốt năm năm qua của Trình Thư Nghi “Anh đi đi! Tôi đã nói cả đời này không muốn gặp lại anh nữa!”

Trình Thư Nghỉ lớn tiếng hét lên với Cố Mặc Ngôn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.