Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 871



Chương 871

“Thế nào rồi ạ?” Trình Thư Nghỉ thở hổn hển hỏi.

Tô Ninh Kiều còn chưa kịp trả lời, Trình Thu Uyển đã giành nói trước: “Bác sĩ nói tình huống không phải quá lạc quan. Đều do tôi hết, nếu tôi hiến tuỷ cho dì Tô sớm hơn chút nữa thì có khi cơ thể của dì đã tốt lên rồi.”

Trình Thu Uyển vừa nói vừa rơi hai giọt nước mắt rồi cầm lấy bàn tay đầy nếp nhăn của Tô Ninh Kiều: “Dì Tô, xin lỗi dì, đầu là do cháu không tốt. Cháu không biết bệnh của dì lại nặng như thế.

Sao dì không nói cho cháu biết sớm hơn chút chứ?”

Thấy Trình Thu Uyển rơi lệ, tất nhiên Tô Ninh Kiều đau lòng hơn ai hết. Bà không ngừng giơ tay lên lau nước mắt cho cô ta: “Đứa nhỏ ngốc này, sao dì lại trách con được chứ? Ngoan nào, đừng khóc”

Cảm nhận được cảm giác đau nhói ở trên mặt, trong mắt Trình Thu Uyển dâng lên sự chán ghét. Chết tiệt! Ai cho bà sờ mặt cô ta vậy!

Nhưng Trình Thu Uyển đang đứng bên cạnh nhìn nên cô ta không thể hất ra được, chỉ có thể cố gắng hết sức kiêm chế.

Đáng ghét, sao còn chưa buông ra nữa? Người đàn bà này sờ nghiện rồi phải không? Cô ta sắp không nhịn được nữa mà buồn ói rồi!

Nhìn cảnh tượng “mẹ con tình thâm” trước mắt, chẳng những Trình Thư Nghỉ không thấy cảm động mà còn có cảm giác quái dị không thể nói được thành lời.

Hành động của Trình Thu Uyển bây giờ và trước kia có sự chênh lệch rất lớn. Thái độ của một người sẽ thay đổi nhiều như thế trong vòng một thời gian ngắn sao? Hoặc cũng có thể nói là cô ta lại có âm mưu quỷ kế gì muốn giở trò với cô chăng?

Đến khi hoàn thành hết các loại xét nghiệm, Trình Thư Nghị, Trình Thu Uyển và Tô Ninh Kiều cùng trở lại phòng bệnh.

Vừa trở lại phòng, Trình Thu Uyển đã kéo Trình Thư Nghi khóc lóc, khiến cô vừa hoảng sợ vừa có một cảm giác không thể giải thích được. Cô không khỏi suy đoán trong lòng. Trình Thu Uyển lại muốn làm gì đây?

“Thư Nghị, cô giúp tôi một tay được không? Tôi cầu xin cô đấy, cô giúp tôi một chút đi mà.” Trình Thu Uyển dùng cặp mắt rưng rưng nhìn Trình Thư Nghi, dáng vẻ cực kỳ đáng thương.

Trình Thư Nghi nghi ngờ nhìn Trình Thu Uyển, không biết lời của cô ta có ý gì.

Nhưng Tô Ninh Kiều thì đã đau lòng rơi lệ rồi, còn nghẹn ngào nói: “Thu Uyển, cháu đừng khóc, nói xem là chuyện gì đã. Cháu.

yên tâm đi, nhất định Thư Nghỉ sẽ giúp cháu.”

“Có thật không?” Trình Thu Uyển làm bộ như ngạc nhiên vui mừng nhìn về phía Trình Thư Nghi: “Thư Nghỉ, cô sẽ giúp tôi thật sao?”

“Ừ ừ, cháu cứ nói đi.” Tô Ninh Kiều lại lần nữa thay Trình Thư Nghi trả lời.

Mặc dù trong lòng hơi khó chịu nhưng Trình Thư Nghi cũng không so đo nhiều với Tô Ninh Kiều.

“Gô nói đó là chuyện gì đi để tôi xem mình có làm được không cái đã.” Trình Thư Nghỉ cảnh giác đáp lại. Cô không dám nhận lời Trình Thu Uyển một cách tùy tiện đâu. Ai mà biết được cô ta sẽ gây ra loại chuyện bất bình thường nào chứ.

“Chắc chắn là cô có thể làm được!” Trình Thu Uyển lau sạch nước mắt của mình rồi nói bằng giọng khẳng định: “Chäc chắn Cố Mặc Ngôn sẽ nghe lời cô nói. Thư Nghỉ, cô giúp tôi cầu xin anh ấy đi.”

Nghe thấy tên Cố Mặc Ngôn, vẻ mặt Trình Thư Nghỉ lạnh đi trong chớp mắt. Cô đã bảo là làm gì có chuyện Trình Thu Uyển tốt bụng như vậy rồi mà. Hoá ra là cô ta đang chờ cô ở chỗ này.

*Xin lỗi nhé, chuyện này tôi không giúp được.” Trình Thư Nghỉ lạnh lùng từ chối.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.