Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 873



Chương 873

Cho dù bây giờ cô và Cố Mặc Ngôn đang cãi nhau tới mức bế tắc thì đó vẫn là chồng cũ của cô. Hiện giờ Tô Ninh Kiều lại yêu cầu cô khuyên nhủ chồng mình hòa giải với người phụ nữ khác ư?

Thật sự quá vô lý!

Hơn nữa từ khi vào đây đến giờ, Tô Ninh Kiều chưa hề nói một câu quan tâm đến cô. Tất cả sự chú ý của bà đều đổ dồn vào.

Trình Thu Uyển, xem ra một đứa con gái nuôi như cô vẫn không bằng con gái ruột.

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Trình Thư Nghi vẫn cố hết sức tỏ ra lễ phép rồi nói: “Không phải con không muốn giúp, chỉ có điều con và Cố Mặc Ngôn đã ly hôn rồi. Con không có tư cách xen vào chuyện của anh ấy và cũng không muốn dính dáng đến anh ấy nữa. Hãy để họ tự giải quyết chuyện này đi.”

Trình Thư Nghi nghĩ räng cô đã nói rõ ràng như vậy thì chắc hản Tô Ninh Kiều sẽ từ bỏ, nhưng không ngờ bà vẫn không chịu bỏ qua như trước.

“Tuy hiện giờ hai đứa đã ly hôn nhưng mẹ tin rằng Cố Mặc Ngôn vẫn sẽ nghe lời con, vì một ngày làm vợ chồng trăm ngày ân nghĩa mà! Con hãy gọi điện thoại cho cậu ta rồi bảo cậu ta tha thứ cho Thu Uyển đi, có được không?”

Nhìn đôi mắt chứa đầy ý tứ van nài của Tô Ninh Kiều, Trình Thư.

Nghỉ cảm thấy trong lòng rối rằm và phức tạp. Cô nhớ rõ năm xưa, chuyện bà không muốn làm nhất chính là cầu xin người khác, thế mà vì Trình Thu Uyển, bà có thể buông bỏ nhiều như vậy sao?

Xem ra cô phải nói một số việc cho Tô Ninh Kiều biết. Có lẽ sau khi bà biết chuyện thì sẽ không tự làm khó mình như vậy nữa.

Cố nén sự chua xót trong lòng, giọng nói của Trình Thư Nghỉ hơi lạnh lùng: “Vậy mẹ có biết vì sao Cố Mặc Ngôn lại không quan tâm tới Trình Thu Uyển không?”

Nghe vậy, Tô Ninh Kiều sững sờ một lúc, sau đó lắc đầu: “Mặc kệ là vì lý do gì, cậu ta cũng không thể đối xử với Thu Uyển như vậy được. Chân của Thu Uyển đã bị tàn phế rồi, tại sao cậu ta không chịu nhường nhịn con bé một chút mà lại phớt lờ con bé một cách tàn nhẫn như vậy?”

Trình Thư Nghỉ cố gắng nuốt luồng khí bị mắc nghẹn trong lồng ngực rồi nói: “Năm năm trước, Trình Thu Uyển và người khác đã bắt cóc con, hơn nữa còn muốn tìm người để cưỡng hiếp con.

May mà con đã được Trình Nam Quyền cứu nên cô ta mới không thể đạt được mục đích. Vì biết chuyện này nên Cố Mặc Ngôn mới không đếm xiỉa tới cô ta nữa.”

“Không thể nào!” Tô Ninh Kiều che miệng lại với vẻ không dám tin: “Thu Uyển là người hiền lành như vậy, sao có thể làm ra loại chuyện kia chứ?”

Hiền lành? Trình Thư Nghỉ cười khổ trong lòng vì Tô Ninh Kiều lại cho rằng Trình Thu Uyển là người tốt: “Mẹ nghĩ con có thể bịa ra câu chuyện này để lừa gạt mẹ không?”

Nhìn thấy sự nghiêm túc trong ánh mắt Trình Thư Nghi, Tô Ninh Kiều cũng nhận ra có thể chuyện này là sự thật. Thu Uyển của bà thật sự đã làm ra chuyện như vậy ư?

“Thư Nghỉ, mẹ thay mặt Thu Uyển xin lỗi con. Thật xin lỗi. Chuyện năm đó đều là do con bé không đúng và không hiểu chuyện. Con đừng để chuyện này trong lòng. Bây giờ con bé thật sự biết mình sai rồi, con hãy giúp con bé năn nỉ Cố Mặc Ngôn tha thứ đi, có được không? Nếu Cố Mặc Ngôn vì con mà giận dữ với Thu Uyển thì chứng tỏ trong lòng cậu ta vẫn còn có con. Chắc chẳn cậu ta sẽ nghe lời con.”

Nghe vậy, Trình Thư Nghi kinh ngạc nhìn Tô Ninh Kiều: “Cho dù mẹ đã biết Trình Thu Uyển từng làm điều đó với con, mẹ vẫn muốn con van nài giúp cô ta sao?”

Lẽ nào sau khi chung sống nhiều năm như vậy, cô vẫn không có chỗ đứng nào trong trái tỉm của Tô Ninh Kiều ư?

Nhìn vẻ mặt bi thương không chút che giấu của Trình Thư Nghị, trong lòng Tô Ninh Kiều cũng khá rối rằm. Yêu cầu như vậy quả thực hơi quá đáng, nhưng khi nhớ tới dáng vẻ khóc lóc của Thu Uyển thì bà thật sự cảm thấy cực kỳ đau lòng.

“Thư Nghi! Mẹ đã nhìn con lớn lên nên biết răng con là người tốt bụng nhất, vậy nên con hãy rộng lượng và khoan dung với Thu Uyển một chút, được chứ? Hôm nay con cũng thấy rồi đấy, Thu Uyển đã khóc lóc một cách thảm thương. Quả thực con bé đã biết bản thân phạm phải sai lâm rồi. Nếu con giúp đỡ Thu Uyển thì con bé sẽ ghi nhớ lòng tốt của con cả đời.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.