Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 891



Chương 891

Hà Kim Minh! Anh còn nhớ rõ tên của người đàn ông này, sao anh ta lại ở bệnh viện? Hơn nữa, có vẻ như anh ta bị thương rất nghiêm trọng. Không phải Dương Tùng Đức bảo Trình Thư Nghỉ bị thương sao? Đây rốt cuộc là chuyện gì?

Chẳng qua mấy câu hỏi này cũng chỉ chợt lóe lên trong đầu Cố Mặc Ngôn rồi thôi, lúc này toàn bộ sự chú ý của anh đều dồn vào cánh tay đang đặt trên vai Trình Thư Nghỉ của Hà Kim Minh.

Bị thương thì không thể ngồi xe lăn à? Cần gì phải ra ngoài tản bộ như này cơ chứ? Cử chỉ thân mật như vậy, hai người rốt cuộc đã phát triển tới bước nào rồi?

Đang lúc Cố Mặc Ngôn nghĩ ngợi lung tung, thì Dương Tùng Đức thở hổn hển chạy tới.

Vừa rồi anh ta còn chưa nói xong, Cố Mặc Ngôn đã vội vàng hoảng sợ chạy đi, anh ta đuổi theo Cố Mặc Ngôn xuống lầu, thế nhưng không đuổi kịp, chỉ có thể lái xe đuổi theo xe anh.

Đang định nói nốt với Cố Mặc Ngôn, Dương Tùng Đức chợt phát hiện anh đang nhìn chăm chằm một chỗ, sắc mặt vô cùng khó coi. Theo tầm mắt của anh nhìn sang, Dương Tùng Đức cũng nhìn thấy cảnh tượng Trình Thư Nghi đỡ Hà Kim Minh.

“Anh Cố, ban nấy tôi còn chưa nói hết.” Dương Tùng Đức vội vàng quay đầu giải thích với Cố Mặc Ngôn: “Mợ chủ không bị thương, Hà Kim Minh chịu một đao thay cô ấy.”

Lúc trước Cố Mặc Ngôn để Dương Tùng Đức đi điều tra về Hà Kim Minh, cho nên Dương Tùng Đức nhận ra anh ta. Nhớ tới cảnh tượng vừa nhìn thấy lúc nãy, Dương Tùng Đức cũng không khỏi lẩm bẩm trong lòng, anh hùng cứu mỹ nhân, không biết mợ chủ có rung động hay không?

Tương tự, vấn đề này cũng đang quanh quẩn trong lòng Cố Mặc.

Ngôn, thì ra là thế, thảo nào Trình Thư Nghỉ săn sóc Hà Kim Minh tới vậy. Không còn dùng ánh mắt phẫn hận nhìn Hà Kim Minh nữa, Cố Mặc Ngôn không có cách nào oán hận một người đã cứu Trình Thư Nghỉ cả Nhưng khi nhìn thấy động tác thân mật giữa hai người, trái tim anh lại cảm thấy rất khó chịu.

Bên cạnh cô đã có người đàn ông khác bảo vệ rồi, cô sẽ thích Hà Kim Minh sao? Giữa anh và cô còn cơ hội nào không?

Trình Thư Nghỉ đang đỡ Hà Kim Minh bước đi, thì đột nhiên cảm giác có người đang nhìn mình, thế nhưng ngẩng đầu lên nhìn bốn phía lại không phát hiện bất cứ bóng dáng quen thuộc nào.

“Sao vậy?” Thấy trên mặt Trình Thư Nghi hiện rõ vẻ nghỉ hoặc, Hà Kim Minh bèn mở miệng hỏi.

“Không sao.” Trình Thư Nghi lắc đầu, có lẽ là ảo giác của mình.

Nghĩ vậy, cô nhìn Hà Kim Minh nói: “Được rồi, anh không được đi lại quá lâu đâu, chúng ta nên trở lại phòng bệnh thôi.”

“Ừm, được.” Hà Kim Minh đồng ý, dưới sự giúp đỡ của Trình Thư Nghi chậm rãi xoay người lại.

Thấy hai người về tới phòng bệnh, lúc này Cố Mặc Ngôn mới bước ra từ sau một thân cây. Dương Tùng Đức đi đăng sau anh suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn mở miệng nói.

“Anh Cố, có cần lên chào hỏi mợ chủ một tiếng không?”

“Không cần, chúng ta đi thôi.” Sau khi nói xong Cố Mặc Ngôn liền xoay người rời đi, đáy mắt chứa đầy vẻ đau lòng và mờ mịt không cho phép người khác thấy được.

Cố Mặc Ngôn đi tới trước xe mình, mở cửa xe ngồi lên ghế sau, Dương Tùng Đức lập tức hiểu ý ngồi vào ghế lái.

“Anh Cố, hiện giờ chúng ta đi đâu?” Không đoán ra tâm tư của Cố Mặc Ngôn, Dương Tùng Đức mở miệng hỏi.

Nhưng Cố Mặc Ngôn không trả lời, nhìn qua kính chiếu hậu, Dương Tùng Đức thấy cả người anh đều rơi vào trầm tư, không biết đang nghĩ cái gì Sau khi trầm tư được một lúc, Cố Mặc Ngôn ngẩng đầu hỏi Dương Tùng Đức một câu: “Ngoại trừ Trình Thư Nghỉ và Hà Kim Minh, ngày đó còn có ai đi tới sân khấu kịch cùng bọn họ hay không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.