Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 901



Chương 901

“Trước tiên cô cứ sống ở đây đi, chân của cô không tiện đi lại nên tôi đã tìm một bảo mẫu đến chăm sóc cô rồi. Cô cứ yên tâm ở đây, về phía Cố Mặc Ngôn thì tôi sẽ nói giúp cô.”

Trình Thu Uyển thấy Trình Thư Nghỉ chăm sóc cô ta như vậy thì không khỏi nghỉ ngờ, cô làm những chuyện này thật sự không có mục đích gì khác sao? Theo lý mà nói, cô không có lý do gì để đối xử với cô ta tốt như vậy.

Trình Thư Nghỉ biết Trình Thu Uyển không dễ gì tin tưởng mình như thế, nên cô bèn nói tiếp: “Cuối tháng này có thể phẫu thuật cấy ghép tủy rồi, cô phải chăm sóc cơ thể cho tốt mới được.”

Thì ra là như vậy, trong lòng Trình Thu Uyển cười lạnh, chẳng trách trước đây Tô Ninh Kiều nói chuyện điện thoại lại lo lắng như vậy, có lẽ không phải đang lo lắng cho cô ta mà đang lo lắng cho “tính mạng” của mình. Cô biết ngay người phụ nữ khiến người khác kinh tởm đó không có lòng tốt vậy mà.

Nhưng bây giờ họ cầu cạnh cô ta cũng là một chuyện tốt, cô ta đang lo không có nơi nào để đi, nếu họ đã cần cô ta giúp đỡ thì cô ta cũng nên nắm chắc cơ hội này.

Trình Thư Nghỉ nhìn thấy sự thả lỏng rõ ràng trong ánh mắt của Trình Thu Uyển, cô biết cô ta đã không còn đề phòng cô nữa rồi.

Có vẻ như phán đoán của cô vẫn rất chính xác, muốn thuyết phục Trình Thu Uyển thì cần phải dựa theo lối tư duy của cô ta, đó là không có lợi thì sẽ không làm.

Sau khi biết tại sao Trình Thư Nghỉ lại cứu cô ta, Trình Thu Uyển thầm nghĩ rằng cô vẫn ngu ngốc như năm năm trước, Tô Ninh Kiều chẳng qua chỉ là mẹ nuôi của cô mà thôi, có cần thiết phải làm đến nước này không?

Nhưng cho dù trong lòng Trình Thu Uyển nghĩ như vậy, cô ta cũng không nói những lời này ra khỏi miệng, bây giờ cô ta vẫn đang trông cậy Trình Thư Nghỉ thu nhận cô ta “Thư Nghi, cảm ơn cô vì đã coi tôi như bạn bè, cảm ơn cô vì lúc tôi cần giúp đỡ cô đã chăm sóc tôi thế này. Tôi vô cùng xin lỗi vì những chuyện trước đây, là do tôi không hiểu chuyện, là sai lầm của tôi, tôi nhận lỗi với cô.”

Nói xong, Trình Thu Uyển nói, giọng cô ta nghẹn ngà, nước mắt lưng tròng: “Thư Nghị, tôi thực sự xin lỗi, hy vọng cô có thể tha thứ cho tôi và cho tôi một cơ hội để chuộc tội, được không?”

Thật đúng là “biết co biết duỗi” mà, Tô Thư Nghỉ cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt lại diễn với Trình Thu Uyển: “Những chuyện đó đã qua rồi, chúng ta cứ coi như không có chuyện gì xảy ra đi, đừng nhắc đến nữa.”

*Được được, không nhắc đến nữa, sau này tôi cũng sẽ không nhắc đến nữa” Trình Thu Uyển giả vờ lau nước mắt: “Thư Nghĩ, cô thực sự sẽ giúp tôi cầu xin Cố Mặc Ngôn sao?”

“Hai người cãi nhau vì mâu thuẫn gì sao? Cố Mặc Ngôn, anh ấy…”

Trình Thư Nghi ra vẻ khó xử liếc nhìn Trình Thu Uyển: “Vì sao Cố Mặc Ngôn lại đuổi cô ra ngoài? Cô nói rõ ràng cho tốt biết, sau đó tôi mới đi tìm Cố Mặc Ngôn cầu xin cho cô được.”

“Cố Mặc Ngôn nghĩ rằng chuyện cô bị ám sát ở nhà hát kịch là do tôi làm.” Trình Thu Uyển tủi thân nói, chuyện này thực sự không liên quan gì đến cô ta, cho nên cô ta mới dám nói thẳng với Trình Thư Nghĩ.

“Sao lại như vậy?” Trình Thư Nghỉ giả vờ sốc.

*Thư Nghị, cô tin tôi đi, chuyện ấy thực sự không phải do tôi làm đâu, cô có thể cho người đi điều tra. Cô nhất định đừng hiểu lâm tôi giống như Cố Mặc Ngôn.” Trình Thu Uyển lo lắng nằm lấy tay Trình Thư Nghỉ giải thích “Ừm, tôi tin cô.” Trình Thư Nghỉ nhìn chằm chẵm Trình Thu Uyển một lúc, sau đó cẩn thận gật đầu: “Cô yên tâm, tôi sẽ giải thích rõ ràng với Cố Mặc Ngôn, chuyện này không liên quan gì đến cô cả: Trình Thu Uyển nghe vậy thì ngây ngẩn cả người, cứ vậy mà tin rồi ư? Thật đúng là đầu heo. Nhưng ngẫm lại, không đúng, vốn dĩ chuyện này không phải do cô ta làm, vì sao Trình Thư Nghỉ lại không tin chứ.

“Tôi còn có chút việc, có thể không thể ở đây với cô được nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.