Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 956



Chương 956

Cố Mặc Ngôn đi theo dấu chân đứt đoạn tiến về phía trước, cuối cùng anh cũng nhìn thấy một người đang ngồi trên tảng đá cách đó không xa, là Khưu Duyệt!

Trong lúc vui mừng, Cố Mặc Ngôn cũng hơi nghỉ hoặc, tại sao chỉ có một mình cô ta, Thư Nghi đâu?

“Khưu Duyệt!” Cố Mặc Ngôn đi tới gọi tên cô ta: “Sao chỉ có một mình cô ở đây, chẳng phải Thư Nghi đi cùng với cô ư? Cô ấy đâu?”

Đột nhiên nghe thấy có tiếng nói vang lên, Khưu Duyệt giật mình vội vàng quay đầu, khi nhìn thấy là Cố Mặc Ngôn tìm tới, cô ta lập tức hoảng loạn, sao anh lại tìm tới đây?

Khưu Duyệt mau chóng ngồi dậy từ tảng đá, vẻ hoang mang luống cuống trên mặt không kịp che giấu: “Tổng… Cố tổng, sao anh lại tới đây vậy?”

Nhìn thấy phản ứng này của Khưu Duyệt, lòng Cố Mặc Ngôn trở nên cảnh giác, giọng điệu cũng nghiêm khắc hơn: “Không phải cô và Thư Nghi đi cùng nhau sao? Bây giờ cô ấy đang ở đâu?”

“Tôi. tôi không biết.” Thư Nghi vội vàng tìm cớ giải thích trong đầu: “Tôi và cô ấy bị… bị lạc nhau, vậy nên tôi ở đây chờ cô ấy, tôi đi đâu rồi.”

cũng không biết cô Sợ khi về mọi người sẽ hỏi tung tích của Trình Thư Nghi nên Khưu Duyệt cố ý trốn ở đây, chờ muộn thêm một lúc thì về. Đến lúc đó mọi người hỏi thì cô ta có thể nói là mình và Trình Thư Nghi chia nhau đi tìm Hiểu Khiết, kết quả bị lạc, cô ta tìm khắp nơi không thấy Trình Thư Nghi nên đành một mình về trước.

Chỉ là cô ta không ngờ Cố Mặc Ngôn lại tìm được mình nhanh như vậy, nhất thời không phản ứng kịp nên hơi luống cuống.

Nghe lời nói không mạch lạc của Khưu Duyệt, Cố Mặc Ngôn càng thêm nghỉ ngờ cô ta, nếu thật sự lạc Trình Thư Nghi thì lúc này gặp được anh, cô ta nên vui mới phải, sao phải căng thẳng và sợ hãi làm gì?

Năm năm trước khi chưa ly hôn, anh đã nghe Trình Thư Nghi nói Khưu Duyệt của toà soạn có mâu thuẫn với cô, quan hệ giữa hai người có thể hình dung bằng từ Tôi tệ. Bây giờ Khưu Duyệt nhìn thấy anh lại có phản ứng này, chẳng lẽ cô ta đã làm gì Trình Thư Nghi?

Nghĩ đến đây, Cố Mặc Ngôn bước từng bước tới gần Khưu Duyệt, thô lỗ cộc căn truy hỏi cô ta: “Cô thật sự không biết Thư Nghĩ đi đâu ư? Sao hai người lại lạc nhau?”

“Chúng tôi, chúng tôi mãi không tìm được Hiểu Khiết, Thư Nghi rất lo lắng, nói răng hai người đi cùng nhau không năng suất, nên là… nên là chúng tôi chia nhau đi tìm. Rồi tới cuối cùng… cuối cùng tôi không tìm được cô ấy, chỉ… chỉ có thể chờ ở đây.”

Bị giọng điệu của Cố Mặc Ngôn làm cho sợ hãi, Khưu Duyệt vốn đã chột dạ giờ lại càng lo lắng hơn, khi nói cũng run rẩy, còn chẳng khiến người khác tin nổi, chứ nói gì đến việc lừa được Cố Mặc Ngôn.

“Nói! Rốt cuộc Trình Thư Nghi đang ở đâu? Cô thật sự không biết sao?” Cố Mặc Ngôn cao giọng, nghiêm nghị dữ tợn hỏi: “Tôi cảnh cáo cô tốt nhất đừng nói dối tôi, nếu không tôi sẽ không bao giờ tha cho cô đâu!”

Cố Mặc Ngôn quanh năm ở vị trí đứng đầu, bây giờ toàn thân anh còn toát ra ác khí, đâu phải chuyện mà một nhân vật nhỏ bé như Khưu Duyệt có thể chịu được?

Cô ta sợ hãi đến nỗi mất đi lý trí, suy sụp hét lên: “Trước đây cô ta đối xử vô tình với anh như vậy, sao anh còn phải quan tâm tới cô ta như thế!”

Nghe Khưu Duyệt nói như vậy, Cố Mặc Ngôn gần như đã xác định được chắc chắn cô ta biết Trình Thư Nghi ở đâu.

Hiểu Khiết nói lúc mình tới không hề cầu cứu gì hết, sao Khưu Duyệt lại nghe thấy tiếng cầu cứu được? Có lẽ là cô ta cố ý lừa Trình Thư Nghi ra ngoài.

Cố Mặc Ngôn tiến lên túm lấy cổ áo của Khưu Duyệt, trong mắt đầy vẻ thâm độc: ‘Rốt cuộc cô đưa Trình Thư Nghi đi đâu rồi, nói thật cho tôi ngay! Tôi nói cho cô biết, nếu cô ấy có mệnh hệ gì thì tôi sẽ không cho cô được sống yên đâu, tôi nói được làm được!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.