Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 973



Chương 973

Nghe thấy Hà Kim Minh nói như thế, trong mắt Trình Thư Nghi như có làn sương mù, không ngờ Trình Thu Uyển vẫn chưa từ bỏ ý định đối phó cô!

“Tôi biết rồi, sắp tới tôi sẽ cẩn thận, cảm ơn anh” Trình Thư Nghi nghiêm túc nói lời cảm ơn với Hà Kim Minh: “Vậy tôi đi tìm bác sĩ trước đây, anh cũng phải chú ý sức khỏe của mình đấy.”

“Được, em đi mau đi.” Hà Kim Minh xua tay rồi nói với Trình Thư Nghĩ.

Trình Thư Nghi đi tìm bác sĩ đến khám cẩn thận cho Tô Ninh Kiều, sau khi xác định sức khỏe của bà không có vấn đề gì đáng ngại thì cô mới yên tâm được một chút.

Những ngày sau đó, Trình Thư Nghi vẫn luôn ở lại bệnh viện chăm sóc cho Tô Ninh Kiều, trong khoảng thời gian ấy Trình Thu Uyển có đến vài lần, nhưng trong lòng hai người đều biết rõ tất nhiên không phải vì cô ta quan tâm đến sức khỏe của Tô Ninh Kiều nên mới đến.

Vì Cố Mặc Ngôn không yên tâm để Trình Thư Nghi một mình ở trong bệnh viện nên hễ rảnh một cái là anh lại chạy đến bệnh viện với cô, đây cũng chính là lý do chính mà dạo gần đây Trình Thu Uyển lại hay chạy đến bệnh viện.

Mỗi lần Trình Thu Uyển gặp Cố Mặc Ngôn, cô ta lại nhìn anh bằng vẻ mặt như sắp khóc đến nơi, cứ liên tục nói mình sai rồi, hy vọng Cố Mặc Ngôn có thể tha thứ cho cô ta. Tất nhiên Tô Ninh Kiều không nhìn nổi dáng vẻ đáng thương đó của Trình Thu Uyển, thế là bà ở bên cạnh giúp đỡ khuyên nhủ Cố Mặc Ngôn, nói năm đó Trình Thu Uyển chỉ vô tình thôi, hy vọng anh có thể cho cô ta một cơ hội.

Cố Mặc Ngôn có thể làm ngơ không để ý đến những lời nói của Trình Thu Uyển, nhưng anh lại không thể dùng cách làm lơ đó với một người lớn như Tô Ninh Kiều được, nhất là khi bà còn vừa làm phẫu thuật xong. Sau vài lân như thế, Cố Mặc Ngôn nói trước với Trình Thư Nghi, kể từ đó anh cũng rất ít khi tới bệnh viện.

Còn Trình Thư Nghi, do mấy hôm nay phải chăm sóc cho Tô Ninh Kiều, cô cũng bận bù đầu nên quên hỏi Cố Mặc Ngôn chuyện năm năm về trước.

“Thư Nghi, sao dạo này Cố Mặc Ngôn không đến bệnh viện nữa vậy?” Trước mặt Tô Ninh Kiều, Trình Thu Uyển cố tình ra vẻ thân mật kéo tay Trình Thư Nghi rồi hỏi.

Trình Thư Nghĩ rút tay mình ra, trong đôi mắt cô là sự chán ghét rõ mồn một: “Sao tôi biết được, có thể dạo này công ty có nhiều việc quá, nếu như cô muốn gặp anh ta thì cứ tự mà đến công ty Tìm anh ta.”

Trình Thu Uyển rưng rưng nước mắt, cô ta như thể không hề cảm nhận được sự chán ghét của Trình Thư Nghi vậy, kéo tay cô rồi nói: “Tôi cũng muốn đi tìm anh ấy, nhưng mà… nhưng mà Cố Mặc Ngôn nhất định sẽ không để tôi gặp anh ấy đâu. Thư Nghi, cô giúp tôi đi, bảo anh ấy đến gặp tôi một lần đi được không?”

“Đây là chuyện giữa cô và anh ta, tôi lực bất tòng tâm.” Trình Thư: Nghỉ lại rút tay mình ra, đứng dậy cách xa Trình Thu Uyển. Lần nào cũng như thế, chỉ cần ở trước mặt Tô Ninh Kiều là kiểu gì cô †a cũng sẽ ra vẻ rất muốn thân thiết với cô, khiến cô buồn nôn sắp chết luôn rồi.

“Thư Nghi, sao con lại nói như thế với Thu Uyển?” Tô Ninh Kiều thấy Trình Thư Nghi cứ làm lơ Trình Thu Uyển mãi thì rất đau lòng, bà nhìn Trình Thư Nghi bảng ánh mắt trách cứ.

“Thu Uyển đã biết lỗi chuyện năm đó rồi, con hẹn Cố Mặc Ngôn giúp con bé thì có làm sao? Các con không thể vì một lần Thu Uyển phạm lỗi mà không tin tưởng con bé nữa được!”

“Phải đó Thư Nghi, tôi biết lỗi thật rồi mà, sau này tôi sẽ không bao giờ làm chuyện gì hại đến cô nữa, tôi thề đấy!” Trình Thu Uyển thấy thế thì vội vàng nói chêm vào.

“Tôi và Cố Mặc Ngôn đã ly hôn rồi, anh ta muốn gặp ai, không muốn gặp ai, tôi cũng đâu quản được!” Cô vất vả chăm sóc Tô Ninh Kiều suốt bao nhiêu ngày qua, giờ còn tự dưng bị bà trách cứ như thế, cuối cùng cơn giận Trình Thư Nghi đè nén bấy lâu nay cũng bùng nổ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.