Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 980



Chương 980

Hồi hộp nhìn đũa trong tay Trình Thư Nghi, trong mắt Trình Thu Uyển đầy phấn khích, mau ăn đi, mau ăn đi! Chỉ cần ăn vào là kế hoạch của cô ta sẽ thành công hơn một nửa.

Nhìn thấy cuối cùng Trình Thư Nghi cũng đưa đũa tới bên miệng, chậm rãi ăn hết mấy miếng thịt kho tàu, tâm trạng Trình Thu Uyển đã không thể dùng từ kích động để hình dung được nữa.

Trình Thư Nghi, lần này cô thật sự chết chắc rồi! Tôi sẽ không cho phép bất cứ ai tới cứu cô lần nữa đâu!

Ăn xong, Trình Thư Nghi đang định chào tạm biệt Tô Ninh Kiều thì nghe thấy tiếng chuông cửa. Chẳng lẽ là Cố Mặc Ngôn tới?

Trong lòng Trình Thư Nghi thầm nghĩ, sao tới sớm thế?

Cô hơi nghi hoặc đi ra mở cửa, nhưng phát hiện người đứng bên ngoài không phải Cố Mặc Ngôn như cô nghĩ.

Hà Kim Minh, anh ta đến đây làm gì!?

“Hà Kim Minh, sao anh lại đến đây?” Trình Thư Nghi hơi giật mình hỏi. Sao anh ta lại biết được địa chỉ nhà của Tô Ninh Kiều, cô cũng đâu có nói với anh ta đâu.

“Hà Kim Minh, anh tới rồi đấy à!” Chú ý đến tiếng động ở cửa, Trình Thu Uyển trượt xe lăn đi ra, nhìn thấy quả nhiên là Hà Kim Minh, trong mắt cô ta thoáng hiện vẻ mừng thầm “Thư Nghi, là tôi bảo Hà Kim Minh tới đấy. Ban đầu định bảo anh ấy tới dùng bữa cùng nhưng lại lỡ mất, không ngờ anh ấy lại tới muộn vậy.” Trình Thu Uyển vừa nói vừa nhìn về phía Hà Kim Minh: “Anh đúng là không có lộc ăn, bọn tôi vừa mới ăn cơn xong rồi, không phải tôi bảo anh tới sớm chút sao?”

Trông dáng vẻ thân thiết của Trình Thu Uyển với mình, ánh mắt Hà Kim Minh sâu thẳm, nhìn chằm chằm cô ta mà không nói gì Nhìn Trình Thu Uyển được một lát, Hà Kim Minh lại chuyển tầm mắt về phía Trình Thư Nghi với vẻ đầy lo lắng, đánh giá từ trên xuống dưới, sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì.

“Sao vậy Hà Kim Minh, sao anh lại nhìn tôi như vậy?” Trình Thư Nghi hơi khó hiểu hỏi.

“Không sao.” Thấy Trình Thư Nghi không có gì khác thường, trong lòng Hà Kim Minh khế thở phào nhẹ nhốm: “Em ăn xong chưa? Anh đưa em về nhà nhé?”

Nghĩ đến chuyện mình và Cố Mặc Ngôn đã hẹn nhau, Trình Thư Nghi xua tay nói: “Không cần đâu, lát nữa tự tôi về là được rồi, anh có muốn vào uống một tách trà không?”

“Thư Nghi, cô để Hà Kim Minh đưa cô về đi.” Hà Kim Minh còn chưa kịp nói gì thì Trình Thu Uyển đã giành nói trước: “Một cô gái như cô về một mình cũng không an toàn, nếu lỡ trên đường đi gặp phải chuyện bất trắc gì thì không ổn đâu.”

Nói xong, Trình Thu Uyển trượt xe lăn, xoay người đến phòng khách lấy túi xách của Trình Thư Nghi, sau đó trở lại bên cạnh cửa rồi đưa cho cô: “Thư Nghi, chỗ dì Tô có tôi rồi, cô cứ yên tâm, mau cùng Hà Kim Minh quay về đi.”

Thấy Trình Thu Uyển tích cực bảo Hà Kim Minh đưa mình về như: vậy, trong lòng Trình Thư Nghi cũng không nghĩ ngợi gì nhiêu, chỉ cho rằng cô ta vẫn như trước kia, muốn tác hợp cho mình và Hà Kim Minh.

Trình Thư Nghi không muốn nói thêm gì với Trình Thu Uyển cả, huống hồ cô vốn dĩ cũng định đi, thế là cô dứt khoát nhận lấy túi xách trong tay Trình Thu Uyển rồi quay đầu nói với Hà Kim Minh: “Anh chờ tôi chút nhé, lát nữa chúng ta sẽ cùng về.”

Thấy Hà Kim Minh gật đầu đáp lại một tiếng, Trình Thư Nghi bèn xoay người vào phòng bếp, muốn nói lời tạm biệt với Tô Ninh Kiều. Dù sao thì đây cũng có thể là lần cuối cùng hai người họ gặp mặt.

“Mẹ.” Đứng ở cửa phòng bếp nhìn Tô Ninh Kiều đang rửa bát, Trình Thư Nghi do dự thật lâu, cuối cùng vẫn gọi cách xưng hô đã lâu không kêu thành tiếng này: “Có một người bạn đến đón con, con đi trước đây.”

Tô Ninh Kiều nghe vậy thì quay đầu, lau tay trên tạp dề. Bà đi về phía Trình Thư Nghi, trên mặt không biết vì sao lại tràn đầy lo lắng, trông vẻ mặt bà như thể đang muốn nói gì đó với cô.

“Sao vậy ạ?” Nhìn thấy vẻ mặt của Tô Ninh Kiều, Trình Thư Nghi nghĩ đến ánh mắt vừa rồi Hà Kim Minh nhìn mình, trong lòng không khỏi có chút tò mò, sao hôm nay ai nhìn thấy cô cũng đều có dáng vẻ muốn nói lại thôi vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.