Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 981



Chương 981

“Không sao đâu.” Tô Ninh Kiều mở miệng, cuối cùng cũng chỉ nặn ra được ba chữ như vậy, sau đó dặn dò cô: “Trên đường về nhớ cẩn thận chút nhé.”

Trình Thư Nghi linh cảm Tô Ninh Kiều có chuyện giấu mình, nhưng nếu bà đã không muốn nói thì cô cũng không tiện ép hỏi: “Vậy mấy ngày nay mẹ nhớ quan tâm đ ến sức khoẻ của mình nhé, con… con đi trước đây.”

Lúc nói những lời này, giọng nói của Trình Thư Nghi đột nhiên nghẹn ngào, cô không khống chế được tình cảm trong lòng mình, tiến lên ôm Tô Ninh Kiều một cái thật chặt.

Tạm biệt, mẹ.

Trình Thu Uyển bên này nhìn thấy Trình Thư Nghi vào phòng bếp thì nở một nụ cười thâm sâu khó dò với Hà Kim Minh.

n rốt cuộc là muốn làm gì!” Nhìn Trình Thu Uyển cười quái đản như vậy, trong lòng Hà Kim Minh có dự cảm không lành, giọng điệu anh ta nghiêm khắc hỏi Trình Thu Uyển.

Trình Thu Uyển khinh thường xoay người lại, trượt xe lăn dời về hướng phòng khách: “Tôi gọi anh tới đương nhiên là để đón Trình Thư Nghĩ rồi. Anh nói anh thích cô ta cơ mà, dù sao cũng là bạn bè nhiều năm, tôi sẽ giúp anh tạo cơ hội ở chung với cô ta, không cần cảm ơn tôi quá nhiều đâu.”

Nghe vậy, ánh mắt Hà Kim Minh càng thêm cảnh giác, còn lâu anh ta mới tin Trình Thu Uyển sẽ tốt bụng như vậy! Anh ta tiến lên hai bước, đang định truy vấn thêm điều gì thì Trình Thư Nghi đã ra khỏi phòng bếp.

“Hà Kim Minh, chúng ta đi thôi.” Trình Thư Nghi không để ý tới bầu không khí có chút áp lực giữa hai người, nói thẳng với Hà Kim Minh luôn.

Hà Kim Minh cảnh cáo nhìn Trình Thu Uyển một cái rồi không hỏi gì nhiều nữa, đi ra ngoài với Trình Thư Nghĩ.

Nhìn hai người rời đi, trong mắt Trình Thu Uyển tràn đầy ý cười mưu đồ đã được thực hiện. Hà Kim Minh, lần này anh thật sự phải cảm ơn tôi thật hậu hĩnh đấy nhé, vì tôi tặng cho anh một phần quá lớn lắm đấy.

Ngồi lên xe của Hà Kim Minh rồi cùng nhau rời đi, Trình Thư Nghi sợ lát nữa Cố Mặc Ngôn đến đây thì bị cho leo cây, thế là cô gửi cho anh một tin nhắn, bảo anh đến nhà họ Trình chờ mình.

“Hà Kim Minh, hôm nay Trình Thu Uyển thật sự gọi anh tới ăn cơm à?” Trình Thư Nghi khép điện thoại di động lại, quay đầu nhìn Hà Kim Minh tò mò hỏi. Cô cứ có cảm giác việc Hà Kim Minh đến đây có sự kì lạ nào đó khó lòng diễn tả được “Ừm” Hà Kim Minh gật gật đầu: “Vừa rồi cô ta gửi cho anh một địa chỉ, nói là đi ăn cơm cùng với em, bảo anh đến đó. Nhưng em cũng biết đấy, lần trước anh đã cắt đứt quan hệ với cô ta rồi, vốn dĩ anh cũng không định để ý đến cô ta nữa nhưng lại sợ cô ta nghĩ ra ý đồ gì đó hãm hại em, thật sự không yên lòng, cho nên anh mới tới.”

Nói xong, Hà Kim Minh lo lắng nhìn Trình Thư Nghi một cái: “Em không sao chứ, cô ta có làm gì em không!?”

Nghe Hà Kim Minh nói như vậy, trong lòng Trình Thư Nghi cũng dâng lên sự cảnh giác, nhưng sau khi nghiêm túc ngãm lại chuyện hôm nay một lượt, cô cũng không cảm thấy có chỗ nào bất thường cả.

“Tôi không sao, hôm nay Trình Thu Uyển rất bình thường, chắc là vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn tiếp tục tác hợp cho anh và tôi thôi.”

Trình Thư Nghi suy đoán.

“Mặc kệ mục đích của cô ta là gì, em không sao là tốt rồi.” Nghe thấy Trình Thư Nghi bình an vô sự, trong lòng Hà Kim Minh cũng bình tĩnh hơn một chút.

Trình Thư Nghi cảm kích nhìn Hà Kim Minh một cái, trong lòng thấy hơi có lỗi với anh ta, Anh ta thật sự rất quan tâm tới cô, nhưng cô nhất định không thể đáp lại tình cảm của anh ta được.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.