Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 985



Chương 985

Hà Kim Minh sốt ruột giải thích: “Bà mau đi tìm bác sĩ đi, tôi sợ cứ thế này c‹ iy sẽ sốt hỏng đầu mất!”

Hóa ra là vậy, người giúp việc nghe anh ta nói thì cũng yên tâm: “Được rồi, tôi đi mời ngay đây, phòng cô chủ là phòng thứ hai bên trái trên lầu hai, nhờ cậu đây chăm sóc cô chủ trước, tôi sẽ quay lại ngay.”

“Nhanh lên đấy nhé!” Sau khi dặn dò người giúp việc một câu, Hà Kim Minh vội bế Tô Thư Nghi lên phòng trên tầng hai.

Thoải mái quá, khuôn mặt Tô Thư Nghi vô thức cọ lên cổ Hà Kim Minh, lộ ra biểu cảm thoải mái, mát quá, sao cơ thể người này lại mát thế nhỉ?

Một chân Hà Kim Minh đá văng cửa ra, anh ta bế Tô Thư Nghi đặt lên giường: “Thư Nghi, em ráng chịu một chút, anh đi lấy khăn ướt lau giúp em.”

Hà Kim Minh vừa muốn rời đi, Tô Thư Nghi đã kéo anh ta lại: “Nóng quá, nóng, anh đừng đi, anh đi tôi khó chịu…”

Tô Thư Nghi vừa nói vừa đưa tay sờ s0ạng người Hà Kim Minh.

Lúc này cô đã hoàn toàn mất ý thức, chỉ biết người bên cạnh mình thật mát, sờ thật thoải mái, có thể giúp cô bớt khó chịu.

Thấy vẻ quyến rũ trên mặt Tô Thư Nghi, cuối cùng Hà Kim Minh cũng thấy có gì đó không đúng, cô không sốt, mà là bị trúng thuốc!

Trình Thu Uyển! Hà Kim Minh nắm chặt tay, nhất định là cô ta giở trò, bảo sao cô ta lại gọi mình đi đón Tô Thư Nghi, hóa ra là định làm vậy.

“Thư Nghi, em có nghe thấy anh nói không?” Hà Kim Minh đè tay Tô Thư Nghi lại, lớn tiếng hét bên tai cô: “Em chịu đựng một lát, bác sĩ đến ngay bây giờ!”

“Nóng… Khó chịu… Tôi muốn…” Tô Thư Nghi cố gắng thoát khỏi trói buộc của Hà Kim Minh, giọng nói cũng nghẹn ngào, cơ thể không ngừng ngọ nguậy, muốn cảm nhận sự mát lạnh kia nhiều hơn nữa.

Tay Tô Thư Nghi bị Hà Kim Minh đè lại, cô chỉ đành lấy mặt cọ lên mặt anh ta: “Mát quá… Thoải mái quá… Cho tôi đi…”

Cảm thấy cơ thể mềm mại của Tô Thư Nghi cọ xát trên người mình, mỗi khi nói chuyện, hô hấp nóng hổi lại phả bên tai mình, Hà Kim Minh không nhịn được mà rùng mình một cái.

Hà Kim Minh nuốt nước bọt, không chịu nổi sự quyến rũ này, lúc này người mình thích đang ở ngay bên mình, anh ta chỉ cần vươn tay là sẽ có được ngay.

Nhìn đôi mắt mê ly của Tô Thư Nghi, trong lòng Hà Kim Minh vô cùng rối rắm. Giờ trong căn phòng này không có ai, chỉ cần anh †a muốn, anh ta sẽ có được người phụ nữ mình yêu, có thể nói đây là cơ hội duy nhất của anh ta.

Ngay khi Hà Kim Minh đang do dự thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa, là bác sĩ đến rồi à? Nghĩ vậy, tâm trí Hà Kim Minh bỗng tỉnh táo lại.

Sau khi tỉnh táo lại, anh ta hận không thể tự tát mình hai cái, vừa nấy anh ta nghĩ gì vậy? Sao có thể suy nghĩ xấu xa như vậy được?

Hà Kim Minh vội gỡ Tô Thư Nghi khỏi người mình, bước nhanh xuống lầu rồi ra mở cửa. Cứ nghĩ đến dáng vẻ khó chịu đến r3n rỉ, khóe mắt rưng rưng của cô là anh ta lại vô cùng đau lòng, giờ chỉ có bác sĩ mới cứu được cô thôi.

Lúc mở cửa ra, Hà Kim Minh không ngờ người mình thấy không phải bác sĩ mà lại là Cố Mặc Ngôn.

“Sao anh lại ở nhà Thư Nghi?” Vừa nhìn thấy người mở cửa là Hà Kim Minh, Cố Mặc Ngôn cũng khó nén được nỗi hoang mang trong lòng, không phải Thư Nghi hẹn gặp mình sao? Sao Hà Kim Minh lại ở đây?

Cố Mặc Ngôn còn chưa nhận được câu trả lời của Hà Kim Minh thì anh đã nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ vang lên trên lầu, còn có tiếng phụ nữ nỉ non đau đớn, Thư Nghi!

Cố Mặc Ngôn đẩy mạnh Hà Kim Minh ra, chạy nhanh lên lầu, giờ trong nhà Tô Thư Nghi không có ai, Hà Kim Minh ở đây làm gì!?

Chẳng lẽ có ý đồ bất thiện gì với Thư Nghi?

Nghĩ vậy, Cố Mặc Ngôn bước nhanh hơn, một lát sau đã chạy đến phòng Tô Thư Nghi, nhưng khung cảnh trước mắt lại khiến anh trợn trừng mắt.

Chỉ thấy một mình Tô Thư Nghi nằm trên giường vặn vẹo, sắc mặt trông rất đau đớn, miệng cô còn không ngừng nức nở r3n rỉ: “Tôi muốn… Khó chịu quá… Nóng… Mau tới đây đi… Nóng… Tôi không chịu nổi nữa rồi…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.