Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 42: Cảnh sát tìm đến cửa



Editor: Sư Tử Cưỡi Gà

Lúc cảnh sát tìm đến cửa, thì ba người đang ở nhà chơi trò trẻ con với Tiểu An Bình.

Tống An Cửu liều mình bồi ‘tiểu nhân’, Phó Hoa Sênh thì chết cũng không nói mình là trò cười của người khác, hình như chỉ có Phó Thần Thương thật sự thích đứa bé, tối khuya còn cố ý gọi điện thoại cho trợ lý mua một đống đồ chơi đưa đến. Dù sao cũng đã sắp 29 tuổi rồi, ở cái tuổi này chắc đã khao khát có một đứa con.

Chuông cửa vang lên càng ngày càng gấp, Tống An Cửu đang muốn đi mở cửa, Phó Thần Thương kéo cô lại, nhìn về phía Phó Hoa Sênh đối diện đang có ý đồ xấu xa muốn đẩy ngã trò xếp gỗ của Tiểu An Bình: "Lão tam, đi mở cửa."

Phó Hoa Sênh bất động: "Tại sao bảo em mở? Em chính là khách."

"Bởi vì không nghĩ em là người ngoài."

Ưm, lời này làm cậu thoải mái, Phó Hoa Sênh gắng gượng đứng dậy đi mở cửa. Nghe thấy tiếng chuông cửa không ngừng thì không nhịn được lẩm bẩm: "Ai vậy chứ? Khuya khoắt như vậy còn ầm ĩ!"

Trong nháy mắt Phó Hoa Sênh mở cửa ra, cảnh sát ngoài cửa mặt nghiêm túc khí thế hung hăng lập tức kinh ngạc trợn to đôi mắt, ngay sau đó sợ hãi không dứt nói: "Phó...... Phó thiếu! Tại sao ngài lại ở đây?"

"Đây là chỗ của anh hai tôi, tôi không thể ở đây, chẳng lẽ anh có thể à?"

Lương Hựu đứng thẳng ngoài cửa, phía sau Lương Hựu là hai đồng nghiệp mặc cảnh phục giống nhau, sau lưng còn có chủ tịch tập đoàn Tống thị Tống Hưng Quốc và vợ của ông.

Thấy tình cảnh như vậy, Phó Hoa Sênh cũng có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã hiểu được. Phó Thần Thương đáng chết, đã nói mà anh đâu có biết nói mấy câu tốt đẹp như vậy, thì ra đang chờ cậu!

Hóa ra do gặp phải phiền toái gì đó nên kinh động đến cảnh sát, bản thân anh không lộ diện, cảnh sát thành phố A không biết anh, đây đang xem mình như môn thần [1] để sử dụng mà.

[1] môn thần: tranh hộ pháp dán trên cánh cửa

"Cái...... Cái gì? Nhị gia cũng ở đây?" Lương Hựu hung hăng lau mồ hôi trên trán.

Tại sao đường đường là nhị gia nhà họ Phó lại ở đây mặc dù đối với người bình thường nơi này rất xa hoa, nhưng tuyệt đối không thể nào xứng với thân phận của anh? Anh và vị thiên kim ‘thanh danh lan xa’ của nhà họ Tống có quan hệ gì?

Tống Hưng Quốc cũng không nói cho anh ta biết chuyện này, làm hại bây giờ anh ta phải chịu áp lực lớn không nói, còn không hiểu tình trạng thế nào.

Lương Hựu chào một cái, nói tất cả mọi chuyện ra một lần.

Phó Hoa Sênh quay đầu lại liếc nhìn trong nhà, bừng tỉnh: "Thì ra là như vậy."

Tống Hưng Quốc thấy Phó Hoa Sênh đi ra từ trong nhà đã sớm bối rối, ông đã hỏi giáo viên ở trường học mới biết địa chỉ này, cá nhân cho rằng căn này là phí chia tay của An Cửu, nào biết bên trong cất giấu hai vị Phật lớn như vậy. Ở thành phố A không ai không biết Phó Hoa Sênh, Kỷ Bạch, và Kha Lạc nổi tiếng, Tống Hưng Quốc đã từng lui tới với cậu vài lần, dĩ nhiên là biết.

"Đổng sự Tống, đã lâu không gặp!" Phó Hoa Sênh chủ động lên tiếng chào.

"Phó thiếu khách khí. Xin hỏi, con gái tôi có ở bên trong không?" Trong lòng Tống Hưng Quốc không ổn.

Hi vọng không có ở đây.

"Có đó!" Phó Hoa Sênh dứt khoát trả lời.

Phương Như vừa nghe, lập tức kéo quần áo Tống Hưng Quốc giục ông đòi người.

Tống Hưng Quốc phiền lòng không dứt, nhắm mắt nói: "Đây là chuyện nhà của Tống mỗ, kính xin Phó thiếu không nên nhúng tay."

Phó Hoa Sênh cười đến ý vị không rõ: "Đây cũng là chuyện nhà của tôi, đương nhiên phải nhúng tay."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.