Gương mặt Đường Sa Sa trắng bệch, thảm hại tới khó coi.
Nam sinh viên để bản luận văn của Đường Sa Sa lên máy chiếu và phóng to ra cho mọi người cùng nhìn.
Mọi người tìm các chữ theo như thứ tự mà Đan Nghi vừa nói:
- Kẻ...
- trộm...
- là...
- tiểu....
- cẩu....
- Kẻ trộm là tiểu cẩu!
Dưới sự hiệp lực của tất cả mọi người, rất nhanh đã tìm ra những chữ cái đó trong bài luận văn mà Đường Sa Sa mang tới, hoàn toàn phù hợp với những gì Đan Nghi nói.
Khuôn mặt Đường Sa Sa lúc này đã biến dạng quá mức, ả sau khi lấy trộm được bản thảo của Đan Nghi, cơ bản là đến động não một chút cũng không mà cứ thế chép y xì lại, một lòng một dạ chỉ nghĩ đến việc sẽ cho Đan Nghi bị một vố thật đau, đâu có tâm trạng mà để ý tới những tiểu tiết khác.
Ả nào có ngờ tới, Đan Nghi sớm đã có chuẩn bị, cơ bản là không cho ả cơ hội đạt được mục đích xấu xa đó.
Đã bị Đường Sa Sa ám hại bao lần như vậy, Đan Nghi sao có thể không phòng ngừa sẵn trường hợp này xảy ra chứ?
Bạn bè cùng lớp, các giáo viên đều dồn ánh nhìn về phía Đường Sa Sa, Đan Nghi cũng bước tới trước mặt ả.
Gương mặt tươi cười,nói:
- Đường Sa Sa, thật ra việc cô giành bạn trai của tôi ý, tôi sớm đã không để tâm rồi, vì một người đàn ông tồi như vậy, ai mà muốn giữ lại chứ? Cảm ơn cô đã giúp tôi dọn đống rác thải đó đi nhé! Tôi chưa bao giờ có ý định tìm cô để làm gì cả, nhưng sao cô lại cứ thích làm tiểu cẩu cơ chứ? Trộm bài luận văn của tôi thì cũng có lợi gì đâu?
Đan Nghi nói bằng giọng điệu hết sức bình thản, cả con người cô tựa như một đóa hoa thanh nhã, không vướng bụi bặm phàm tục.
Nhưng chính những câu nói ấy của cô lại càng khiến Đường Sa Sa mất mặt hơn bao giờ hết.
Giờ đây, ai đúng ai sai đã quá rõ ràng.
Bài luận văn này là do Đường Sa Sa lấy trộm từ tay Đan Nghi, không còn gì để mà bàn cãi nữa.
Những ánh mắt khinh thường từ bốn phương tám hướng bủa vây lấy ả...
" khai trừ, lớp dự bị "những từ ấy không ngừng quẩn quanh trong đầu ả.
- Không!
Tinh thần Đường Sa Sa suy sụp hoàn toàn, ả lao về phía Đan Nghi.
Mọi thứ của ả đã bị hủy hoại hết rồi,và Đan Nghi chính là người đã tự tay hủy hoại ả, ả hận Đan Nghi, hận....rất hận.... ả như một con dã thú lao tới tấn công Đan Nghi.
Nhưng Đan Nghi sớm đã có sự chuẩn bị,sớm biết ả sẽ chó cùng dứt dậu... cô khẽ né người rồi giả vờ như bị ngã bệt xuống đất, tay ôm bụng, sắc mặt tái xanh.
Đường Sa Sa đánh không trúng, định lần nữa ra tay,nhưng bị Đan Nghi giơ chân ra ngáng, ả ngã nhào xuống đất, mặt đập xuống nền nhà...
Nhưng không ai thèm quản ả, đều xúm tới hỏi han Đan Nghi:
- Đan Nghi, cậu không sao chứ?
Đan Nghi hôm nay "bị bà thím" ghé thăm, vốn dĩ đã rất đau bụng, vừa xong lại còn tốn sức đối phó với Đường Sa Sa nữa nên giờ lại càng khó chịu.
Cô ôm bụng, nhăn nhó:
- Đau quá....
- Nhanh, Đan Nghi bị Đường Sa Sa đánh bị thương rồi,nhanh đưa cô ý xuống phòng y tế!
Mọi người xúm lại đỡ Đan Nghi đứng dậy.
Đan Nghi cũng không giải thích nhiều, rất phối hợp với mọi người mà đi xuống phòng y tế....
Đường Sa Sa lần này nhất định sẽ phải trả giá cho mọi tội lỗi của ả.
Phía sau lưng, có nam sinh đang lớn tiếng chỉ trích Đường Sa Sa:
- Đường Sa Sa cô thật là quá đáng! Trộm cắp bài vở của Đan Nghi đã không nói lại còn làm cô ấy bị thương, cô thật quá ác độc. Cô không xứng làm bạn học cùng chúng tôi...
- Tôi không có....
Đường Sa Sa còn chưa kịp chạm vào một sợi tóc của Đan Nghi.... nhưng đến lúc này, ai còn nghe ả giải thích?
Mọi người đều không ngớt lời chỉ trích ả.... thầy giáo thì đã quá thất vọng về ả, không còn muốn nhìn thấy mặt ả....