Nam thanh niên tuấn tú ấy rất nhanh đã bước đến bên bàn Đan Nghi ngồi, kéo ghế ngồi xuống.
Dáng người dong dỏng cao, gương mặt điển trai, cử chỉ hành động đều toát lên một phong thái trang nhã, nhẹ nhàng.
Ăn mặc theo phong cách Anh quốc càng khiến anh ta thêm phần quyến rũ.
- Hắc Khải!!!
Đan Nghi khẽ nhíu mày...
- Thật vinh hạnh khi mà Đan Nghi tiểu thư vẫn còn nhớ tên tôi!
Ngón tay dài chỉ vào menu đặt trên bàn rồi quay qua nói với nhân viên quán:
- Một li cappuccino!
Đan Nghi cười nói:
- Ai mà lại không nhớ tên anh chứ? Một chiếc búa đinh, không biết đã đập tan bao châu báu ngọc ngà, cũng đập tan nát mộng đổi đời của bao người. Lần trước anh dùng búa ấy đập tan sợi dây chuyền giả của Đường Sa Sa... đến giờ cô ta còn chưa trả hết nợ cơ.
- Đấy không phải là búa đinh.
Khóe môi Hắc Khải khẽ giật giật...
- Đó là búa thần, có thể phân kim đoạn ngọc, chỉ đập bảo ngọc không đập đinh,sao có thể gọi là búa đinh chứ?
- Búa thần... đó không phải là thần khí của vị anh hùng Thor trong truyền thuyết sao?
Đan Nghi bật cười...
Hắc Khởi bị cô trêu cho nghẹn lời...
Anh ta im lặng giây lát rồi chuyển hướng câu chuyện:
- Được rồi, nói việc chính nhé!
- Anh chính là người mà hôm nay tôi cần gặp sao?
Đan Nghi có chút bất ngờ.
Hắc Khải tiếp lời:
- Sao, không được ư?
- Thật không phải Lục Thượng Hàn bố trí cho anh đến??
Đan Nghi có chút hồ nghi.
- Đan tiểu thư và Lục Thượng Hàn có quan hệ gì? Phát triển tới đâu rồi?
Tinh thần tám chuyện của Hắc Khải trỗi dậy mà hỏi ngược lại.
Đan Nghi không muốn nhắc tới chuyện riêng của mình với Lục Thượng Hàn:
- Anh không phải người do Lục Thượng Hàn bố trí đến là tốt rồi!
- Bản thiếu gia là ai chứ? Sao phải nghe sự sắp đặt của ai chứ?
Hắc Khải khuôn mặt tỏ vẻ thật kiêu ngạo, hàng lông mày khẽ nhếch nhếch lên.
Đan Nghi giờ mới yên tâm:
- Vậy Hắc thiếu gia,chúng ta bàn việc chính nhé!
- Tôi còn thấy kì lạ vì người cần gặp lại là cô đấy!
Hắc Khải nhìn cô từ đầu tới chân... rồi lấy ra một bản thiết kế:
- Một năm trước là cô gửi cho tôi bản mẫu thiết kế trang sức này?
- Vâng, đúng vậy!
Đan Nghi mỉm cười đáp lại.
- Vì dùng email ẩn danh nói chuyện nên tôi cũng không biết người đó lại chính là anh.
- Một năm trước, tôi đã liên hệ lại với cô, muốn sử dụng mẫu thiết kế này của cô để đầu tư làm một bộ sưu tập trang sức đá quý này, nhưng khi đó cô đã cự tuyệt.
Nhắc tới chuyện xảy ra từ một năm trước, giọng nói của hắn vẫn còn chút tiếc nuối.
Đan Nghi cũng cảm thấy có lỗi:
- Một năm trước, tôi chỉ là muốn thử sức để xem năng lực của mình đạt tới đâu nên mới vẽ ra bản thiết kế này, thật không ngờ lại được anh xem trọng như vậy. Lúc đấy tôi lại thấy mình trẻ con quá, lại còn ít tuổi nữa nên mới từ chối đề nghị của anh.
- Thế giờ sao lai nghĩ thông rồi?
Hắc Khải không khỏi lấy làm lạ.
Đan Nghi nhìn xa xăm một chút như đang nghĩ ngợi điều gì.
- Ai cũng sẽ phải khôn lớn, có những việc phải tự mình gánh vác, đối mặt, không phải sao?
Qua vụ việc Bạch Văn Bình và Đường Sa Sa, Đan Nghi đã học được nhiều điều, dù cho bản thân có là đại tiểu thư của Đan gia, là vợ của Lục Thượng Hàn, nhưng vận mệnh thì vẫn phải tự mình nắm giữ, điều này là một chân lí không bao giờ thay đổi và cũng là bài học lớn nhất mà cô học được.
Hắc Khải nghiêng người về trước một chút, nhìn Đan Nghi:
- Đan Nghi, tôi rất tò mò,vì sao lần này cô vẫn chọn tôi để hợp tác?
- Vì một năm trước anh cũng đã ủng hộ tôi, không phải sao?
Nụ cười của cô càng lúc càng rực rỡ....
- Vả lại, một năm trước...khi tôi không đồng ý hợp tác, thật ra anh có thể tìm người vẽ ra một bản thiết kế tương tự để hoàn thành bộ sưu tập của mình.... không ai có thể chứng minh đó là tác phẩm của ai... nhưng anh đã không làm như vậy....