Cô bước vào một shop hàng hiệu, túi xách của nhãn hiệu này, Đan Nghi cũng có vài chiếc, nhưng vì không thích hợp với độ tuổi của cô cho lắm, nên giờ đã bị Đan Nghi nhét vào đáy tủ.
Nhưng cô nhớ rằng, có một mẫu túi ở đây khá là thích hợp với dì Dương.
Cô chậm rãi bước vào trong shop, tỉ mỉ ngắm nghía chọn đồ.
Nhân viên trong shop giờ đang bận rộn chăm sóc một vị khách quý khác, chính là Diệp Mộng Kỳ.
Diệp Mộng Kỳ, mái tóc dài uốn xoăn nhẹ nhàng, nhuộm màu xanh rêu thời thượng, diện trên người mẫu váy mới nhất của Chanel, tay cầm một chiếc túi xách hàng hiệu nổi tiếng, chân thì đi một đôi giày cũng của một nhãn hiệu lớn khác của Ý.
Diệp Mộng Kỳ xuất hiện như vậy,lẽ dĩ nhiên sẽ được xếp vào danh sách khách hàng tiềm năng, nhân viên cửa hàng bưng trà, rót nước, phục vụ cô ta vô cùng chu đáo.
Diệp Mộng Kỳ thấy Đan Nghi bước vào thì khẽ hừ một tiếng...
Khi nãy Đan Nghi nói giúp người nhân viên dọn vệ sinh kia thì Diệp Mộng Kỳ cũng đã rất không vui và xem thường cô.
Giờ nhìn Đan Nghi xuất hiện trong shop hàng hiệu này thì rất tự nhiên ả cho rằng Đan Nghi không thể mua nổi những món đồ cao cấp như này.
Nhìn cách ăn mặc của Đan Nghi mà coi,đó đều là những thứ chả ra làm sao cả, tất cả gom lại cũng chưa chắc đã được nổi 200 tệ ( 700 nghìn vnd).
Diệp Mộng Kỳ đứng dậy, đi đến bên Đan Nghi.
Cô ta ăn mặc, trang điểm vô cùng sành điệu, rất chi là đoan trang, thục nữ....còn Đan Nghi thì ăn mặc rất đơn giản, tựa như một cô bé con đang học trung học vậy.
Thế nhưng, dù cho ăn mặc đơn giản là vậy, không điểm phấn tô son thì dung mạo của Đan Nghi vẫn thu hút, cao quý hơn Mộng Diệp Kỳ rất nhiều.
Đặc biệt là sợi dây chuyền nhỏ xinh cô đang đeo, nhìn rất là bình thường không chút nổi bật gì là vậy nhưng thực chất là mẫu thiết kế mới nhất của năm nay, viên kim cương nơi mặt dây chuyền ấy đủ để mua hơn chục bộ đồ, trang sức mà Diệp Mộng Kỳ đang mang trên người rồi.
Diệp Mộng Kỳ vờ như vô tình nói:
- Chọn được thứ gì chưa? Chọn được rồi thì mua luôn đi!
- Vẫn chưa chọn được thứ thích hợp, tôi từ từ lựa đã!
Đan Nghi nhẹ nhàng đáp lại rồi tiếp tục xem đồ.
- Không đủ sức mua thì đừng làm mất thời gian của nhân viên cửa hàng nữa đi!
Diệp Mộng Kỳ tỏ rõ thái độ khinh bỉ đối với Đan Nghi.
Đan Nghi bật cười mà nhìn cô ta:
- Cô là nhân viên của shop này ư? Tôi làm mất thời gian của cô rồi à?
Diệp Mộng Kỳ bình thản đáp lại:
- Tôi chỉ là có lòng tốt nên mới nhắc nhở cô vậy thôi, không lát nữa chọn được rồi mà không đủ tiền trả thì lại mất mặt.
- Vị tiểu thư này, cô hôm nay ăn cà rốt muối sao?
Đan Nghi mỉm cười quay lại hỏi Diệp Mộng Kỳ.
Diệp Mộng Kỳ lại tưởng rằng Đan Nghi đang cười chê hơi thở của mình nên vội dùng tay che miệng... nếu thật hơi thở có vấn đề thì thật là uổng công cô ta trang điểm kĩ lưỡng thế này rồi...
Đan Nghi bật cười:
- Không ăn cà rốt muối mà nói nhiều vậy làm gì?
Diệp Mộng Kỳ nghẹn họng, tức tối vô cùng.
Đan Nghi tiếp tục đi vòng quanh, ngắm túi xách.... nhưng thái độ của nhân viên shop đới với Đan Nghi và Diệp Mộng Kỳ rõ ràng là rất khác biệt, một trên trời, một dưới đất.
Họ không ngừng giới thiệu tỉ mỉ mẫu mã cho Diệp Mộng Kỳ.... còn bên Đan Nghi thì chỉ hời hợt đối phó cho qua chuyện.
Lát sau,Diệp Mộng kỳ đã chọn xong một chiếc bao có giá hàng 5 chữ số,hào phóng quẹt thẻ thanh toán.
Nhân viên shop rất chi là vui sướng,hết lời ca ngời chiếc túi ấy hợp với Diệp Mộng Kỳ như thế nào... mặc dù, trên thực tế, chiếc túi ấy không thích hợp với cô ta chút nào.
Diệp Mộng Kỳ mua xong chiếc túi thì vẫn cố tình ngồi nghỉ lại chỗ bàn uống cafe, nói là ngồi nghỉ nhưng thực chất là đợi xem cảnh Đan Nghi bị mất mặt.
Đan Nghi cuối cùng cũng đã chọn được một chiếc túi xách rất thích hợp với dì Dương.