Nhưng Đan Nghi càng vậy thì Bạch Văn Bình lại càng không muốn buông tay,trong đầu toàn là hình ảnh nụ cười tươi tắn cùng cái vẫy tay tạm biệt của cô.
Dù cho trong nụ cười, trong cái vẫy tay tạm biệt ấy nó bao hàm bao sự chế giễu cùng sự vô tình tới tuyệt tình đối với hắn.
Bạch Văn Bình ôm Diệp Mộng Kỳ trong tay nhưng tâm tư, ánh mắt đều không hề giành cho cô ta dù chỉ là một chút ít.
Ngược lại, Diệp Mộng Kỳ lại thấy mình đã may mắn khi câu được con rùa vàng như Bạch Văn Bình,cô ta cảm động đến rơi nước mắt, nước mắt rơi không ngừng làm nhòa cả lớp trang điểm trên mặt cô ta.
Đan Nghi vừa bước ra khỏi đám đông thì một chiếc xe ô tô màu đen đỗ lại ngay bên cạnh.
Một thân hình cao lớn, quen thuộc ôm chầm lấy Đan Nghi,rồi trong nháy mắt kéo cô luôn vào bên trong xe.
Rồi ngay lập tức, bờ môi mỏng của hắn áp lên bờ môi nhỏ xinh, quyến rũ của Đan Nghi.
Một lúc lâu sau, Đan Nghi cảm thấy mình như sắp bị ngộp thở, liền khẽ
" ư " lên một tiếng....
Lục Thượng Hàn thấy vậy thì mới chịu buông cô ra.
Hắn biết màn náo nhiệt khi nãy vừa xảy ra,hắn cũng biết với trí thông minh của Đan Nghi, người khác muốn ức hiếp cô thì cũng không dễ dàng chút nào.
Cô thông minh, lại hiểu cách giữ mình, Lục Thượng Hàn gần như không phải quá lo lắng cho cô.
- Em làm bài ổn không?
Lục Thượng Hàn nhẹ nhàng xoa xoa bờ môi hơi hồng có chút sưng lên của cô, khẽ cất giọng trầm ấm hỏi han...
- Ổn ạ!
Đan Nghi nở nụ cười đầy tự tin.
- Nghỉ hè em có về nhà không?
Lục Thượng Hàn nhíu mày hỏi cô.
Đan Nghi nói:
- Em còn chưa rời đi mà anh đã lại bắt đầu nhớ em rồi à?
- Trả lời anh trước đi đã!
Lục Thượng Hàn tiếp tục hỏi.
Nếu cô về nhà mà lại không công khai mối quan hệ với hắn... vậy thì cũng có nghĩa là gần hai tháng hắn không thể gặp cô.
Lục Thượng Hàn nhíu mày, thời gian vậy quá dài,tuyệt đối không được.
Đan Nghi suy nghĩ trong giây lát, lại nói:
- Em còn cùng bạn đi làm thêm nên hè sẽ ở luôn bên này chứ không về nhà nữa.
Nghe vậy, hàng lông mày của Lục Thượng Hàn mới chịu giãn ra chút xíu.
- Việc làm thêm gì vậy?
- Chút việc linh tinh của con gái thôi mà!
Đan Nghi lè lè lưỡi đáp lại đầy tinh nghịch.
- Uhm!
Chỉ cần cô ở lại đây thì cô muốn làm gì hắn cũng để cô làm.
Như chợt nhớ ra điều gì, hắn quay qua nói tiếp với cô:
- Anh mới thấy ba em đến đây nên tưởng em định không nói gì mà cứ thế về nhà luôn rồi cơ.
- Ba em tới trường sao?
Đan Nghi có chút bất ngờ.
- Ba không gọi cho em nên em đâu có biết là ba tới đây? Hơn nữa em cũng đâu có nói sẽ cùng ba về nhà đâu?
Lực Thượng Hàn cũng lấy làm kì lạ:
- Ba em đến trường không phải để tìm em thì còn là vì việc gì?
- Em hỏi ba là biết ngay thôi mà!
Đan Nghi rút di động ra.
Còn chưa kịp nhấn nút gọi thì cô đã thấy ba cô - Trần Hải Minh cùng trợ lí của ông đi từ văn phòng trường xuống.
Đan Nghi vội xuống xe, chạy tới chỗ ba cô.
- Ba!
Đan Nghi đến bên ba cô, nở nụ cười ngọt ngào vui vẻ.
- Ba, sao ba đến đây? Ba đến đón con sao?
- À....
Trần Hải Minh không ngờ lại gặp phải Đan Nghi ở đây, ông ta không phải là đến đón Đan Nghi.
Rất nhanh, ông ta đã kịp trấn tĩnh lại và bình tĩnh nói với Đan Nghi:
- Tình hình thi cử của con thế nào? Ba tới làm giúp bạn của ba chút việc, hay con về luôn cùng ba đi?
- Ba, con cũng đang định nói chuyện với ba đây. Con muốn ở lại đi làm thêm cùng bạn, để tự rèn luyện bản thân nên hè này con định không về nhà nữa!
Đan Nghi rụt rè nói, cô sợ ba cô không đồng ý.
Không ngờ Trần Hải Minh lập tức đồng ý ngay:
- Được, vậy con phải nhớ tự chăm sóc bản thân cho tốt nhé!
- Vâng ạ! Con cảm ơn ba!
Đan Nghi nhảy cẫng lên đầy vui vẻ...
Nghĩ đến số tiền công đầu tiên mà Hắc Khải mới chuyển khoản cho mình, Đan Nghi cười nói với ba cô:
- Chẳng mấy khi ba có thời gian tới đây, tối nay hai ba con mình cùng đi ăn nhé,con mời,là tiền con đi làm thêm tự kiếm được đó ba!
⛔⛔⛔ Tết nhất bận quá mọi người ạ! Mọi người đón tết thế nào??
CHÚC CẢ NHÀ MỘT NĂM MỚI VUI VẺ - BÌNH AN - PHÁT TÀI!!!!