Ông Xã Chuẩn Sói Ca

Chương 147: Đạo mạo an nhiên



Những thứ đồ cá nhân của Đan Nghi hắn đều không muốn mượn tay người khác động vào....

....

Về đến thành phố quê nhà của Đan Nghi....

Cô không lập tức trở về nhà mà thuê phòng trong một khách sạn và ở lại đó.

Lục Thượng Hàn rất là hài lòng với sự sắp xếp như vậy của Đan Nghi...

Việc đầu tiên mà Đan Nghi muốn làm rõ là, vì sao lúc trước, ba cô lại muốn gả cô cho một kẻ như Bạch Văn Bình.

Đây là một trong những điều mà Đan Nghi vẫn luôn thấy canh cánh trong lòng.

Khi trước, ba đối với cô rất tốt, cô không nghĩ nhiều tới thế.

Giờ đây,thái độ của ba rất khác, rất kì quái nên cô không thể không nghĩ nhiều một chút.

Cũng từ sau vụ việc bội phản của  Đường Sa Sa và Bạch Văn Bình mà Đan Nghi đã học được cách để nhìn người để đối nhân xử thế , đối với người khác luôn không thể dễ dàng đặt niềm tin tuyệt đối...

Não bộ bị thương trong ba tháng ấy,đối với cô mà nói thì thật sự giống như được sống lại một kiếp người khác hẳn...

Lục Thượng Hàn vào phòng tắm, Đan Nghi dọn đồ cá nhân ra....

Rồi gọi một cuộc cho Trần Hải Minh.

- Alo, ba!

Giọng điệu của cô vẫn giống như mọi ngày, không chút khác lạ,vẫn thân mật như vốn có....

Trần Hải Minh đáp lại:

- Nghi Nghi à, có chuyện gì không con?

Đan Nghi ngập ngừng chút rồi nói:

- Ba,... Bạch Văn Bình, anh ta lại bắt đầu theo đuổi con.... Con thật không biết nên làm thế nào...

- Cái này.... Con còn thích cậu ta không?

Không biết có phải do Đan Nghi nhạy cảm quá hay không mà cô của thấy nét vui, hớn hở trong câu nói của Trần Hải Minh.

Ông ta... dường như....rất hi vọng Đan Nghi sẽ lại về với Bạch Văn Bình.

Đan Nghi thấy tâm trạng mình lúc này thật sự nặng nề.

- Con cũng không biết, theo ba thì sao?

- Người đâu phải thánh nhân, chỉ cần biết sai mà sửa là tốt rồi!

Trần Hải Minh trả lời đầy vẻ uyên thâm.

- Ba thấy, nếu như con có thể chấp nhận cái sự biết sai mà sửa của cậu ta, thì con hãy cho cậu ta thêm cơ hội.

Nếu là lúc trước, Đan Nghi cũng sẽ thấy ba cô nói có lí.

Nhưng, hiện tại, càng nghe càng thấy có vấn đề.

Bậc ba mẹ bình thường, ai mà chẳng hi vọng con gái mình sẽ có mối lương duyên tốt, hưởng cuộc đời hạnh phúc, viên mãn.

Đan Nghi nhẹ nhàng nói tiếp:

- Ba, người ta vẫn nói " giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời ", có những lỗi lầm thật sự sẽ sửa được ư?

- Cái này thì phải dựa vào quyết tâm của đối phương chứ?!

Trần Hải Minh vẫn diễn vai một bậc trưởng bối thấu tình đạt lí.

- Thế này đi, ba sẽ giúp con liên hệ với Bạch gia, con với cậu ta hãy nói chuyện rõ ràng xem có thể giải quyết hết mọi hiểu lầm kia không nhé!

- Để con nghĩ chút đã ba nhé!

Đan Nghi ngắt điện thoại, chỉ thấy bàn tay, bàn chân mình lạnh toát.

Thái độ của ba cô lúc này, cô không cần phải dùng đến giác quan thứ sáu thì cũng thấy rõ rằng, ba tán thành việc cô về với Bạch Văn Bình,bất kể cho Bạch Văn Bình đã phạm bao lỗi lầm như vậy, bất kể hắn ta đã là kẻ thân bại danh liệt.

Đan Nghi nắm chặt lấy chiếc di động trên tay.

Lục Thượng Hàn đứng phía sau cô.

Cuộc nói chuyện khi nãy giữa Đan Nghi và Trần Hải Minh, tuy hắn không nghe thấy hết nhưng đại khái cũng nghe ra 9 phần.

Là người có cặp mặt nhìn đời tinh tường,  những gì mà Đan Nghi nghĩ tới thì hắn tất nhiên cũng hiểu...

Thái độ của Trần Hải Minh không chỉ kì quái mà hiện giờ đã quá rõ ràng, ông ta muốn đẩy chính con gái mình vào cảnh nước sôi lửa bỏng....

Không chỉ có vậy, dù Đan Nghi có lựa chọn như vậy thật thì sau này, ông ta cũng có thể đường hoàng nói rằng, tất cả là do ông ta tôn trọng sự lựa chọn của Đan Nghi, cho cô sự tự do lựa chọn một cách tuyệt đối nhất.

Giống như lúc trước, ngay trong buổi lễ đính hôn của Đan Nghi cùng Bạch Văn Bình, ông ta đã  nói, tất cả là do ông ta tôn trọng  mong muốn của Đan Nghi.

Mọi thứ đều vô cùng đạo mạo an nhiên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.