- Nghe nói là con trai một người bạn của tiên sinh.
Dì Dương nói tiếp.
- Còn cụ thể là ai thì dì cũng không rõ.
Đan Nghi biết rõ thân phận của dì Dương, khi mẹ cô còn sống, dì Dương là quản gia của Đan gia, là một quản gia chuyên nghiệp, dì vẫn luôn quản lí mọi việc của Đan gia một cách bài bản, ngăn nắp.
Nhưng, sau này,Đan Khánh qua đời, Trần Hải Minh " lo lắng " cho Đan Nghi, sợ không có người chăm sóc chu đáo cho cô nên đã chuyển dì Dương về làm bảo mẫu riêng cho cô.
Chỉ làm bảo mẫu, không quản gia, vậy là quyền hành của dì trong Đan gia đã bị giảm đi đáng kể.... cơ bản chỉ quản duy nhất chuyện của Đan Nghi, rất nhiều việc Trần Hải Minh làm, dì đều không thể tham gia hay góp ý...
- Đại tiểu thư, tiểu thư mà muốn biết thì dì sẽ đi tìm hiểu!
Dì Dương thấy cô hỏi vậy thì lên tiếng.
Đan Nghi chỉ cười:
- Cháu chỉ hỏi vậy thôi,cũng không phải việc gì quan trọng nên không cần phiền phức vậy. Hơn nữa, cháu mà muốn biết thì đi hỏi ba cháu là biết ngay thôi mà!
Dì Dương cũng không khỏi bật cười:
- Cũng đúng, có việc gì mà tiểu thư lại không nói với tiên sinh được chứ, đâu cần dì phải đi tìm hiểu....
- Hì. Vâng! Giờ cháu đi thăm ông ngoại, có việc gì, đợi cháu về nói sau dì nhé!
- Cháu đi đi!
Dì Dương cười hiền từ.
Đan Nghi thật ra cũng đang đề phòng cả dì Dương, tuy về mặt tình cảm,cô biết dì Dương là người do mẹ cô bồi dưỡng, dẫn dắt, đối với cô từ trước đến giờ cũng luôn rất tốt.
Nhưng trải qua liên tiếp hai lần bị bội phản thì Đan Nghi đã rút ra bài học,không thể tin tưởng vào vẻ ngoài mặt của bất kì ai cả.
Biết người biết mặt, chả biết lòng, hiện tại cô luôn phải cảnh giác trong mỗi bước đi... nếu không, Đan gia sớm muộn gì cũng bị kẻ ngoại tộc đoạt lấy.
Nếu như mất đi Đan gia thì mẹ cô dưới cửu tuyền cũng không thể yên giấc.
....
Đan Nghi rất nhanh đã có mặt trong phòng ông ngoại cô.
Trước đây, ông đã luôn lao động cật lực, vất vả...
Đến khi Đan Khánh qua đời, đó là sự đả kích quá lớn đối với ông, cơ thể ông chỉ trong thời gian ngắn đã gục ngã, từ đó trở đi, nằm bẹp trên giường bệnh.
Lần trước về, Đan Nghi cũng chỉ đến thăm ông được có hai lần.
Bước vào phòng, nhìn thấy ông, già nua,gầy nhom, khô khốc.... cô thấy khóe mắt cay cay...
Lúc trước, Trần Hải Minh vẫn luôn sắp xếp bác sĩ và hộ lí chăm sóc cho ông nên Đan Nghi cũng không quá lo lắng vì nghĩ rằng ông đã có được sự chăm sóc đặc biệt và chu đáo nhất.
Nhưng giờ xem ra...
.... nơi ở, đồ dùng, đúng là đều rất tốt, cũng có hộ lí túc trực, chăm sóc... Trần Hải Minh đã làm rất tốt cái vấn đề hình thức...
Nhưng với một người người bệnh nặng, nằm bẹp giường bệnh như ông ngoại bây giờ mà nói, thì cần hơn hết chính là sự gần gũi, quan tâm của người thân mới đúng....
Đan Nghi vô cùng thấy có lỗi, thấy hối hận vì lúc trước bản thân cô đã quá ham chơi, rồi mải yêu đương mà đã quá vô tâm với ông.
Cô bước đến bên chiếc giường ông nằm.
- Đại tiểu thư !
Thấy cô đến, vị hộ lí vội đứng dậy, nói:
- Tình hình của lão gia giờ đã ổn định, đại tiểu thư cứ yên tâm!
- Tôn hộ lí, cô ra ngoài trước đi!
Đan Nghi lễ phép gật đầu chào hỏi Tôn hộ lí.
Tôn hộ lí đi ra ngoài...
Đan Nghi ngồi xuống, cô cầm lấy tay ông ngoại.
Những năm gần đây, sức khỏe của ông rất không tốt, không thể mở miệng nói chuyện, mắt cũng không còn tinh tường, khả năng giao tiếp gần như là bằng không.
Cũng chỉ có Đan Nghi là người có đủ kiên nhẫn để nói với ông vài câu.
Đan Nghi cầm lấy đôi bàn tay khô gầy của ông... trái tim cô đau đớn... cô hận bản thân mình lúc trước đã quá vô tâm, hận bản thân mình để cho kể xấu lừa gạt...
Việc của mẹ, Đan Nghi không định nói cho ông biết... ông ngoại giờ như thế này đã quá khổ rồi... nếu biết thêm chuyện kia thì không biết sẽ ra nông nỗi gì nữa.
Ông lại còn không thể dùng ngôn ngữ để nói ra, giữ nỗi đau ấy trong lòng thì sao ông có thể chịu đựng nổi đây?