Đan Nghi hơi nheo mắt lại, nhưng không để lộ ra bất kì sơ hở gì.... thậm chí còn nở nụ cười ngây thơ, vô hại.
Tự thân trải qua nỗi đau bị bội phản, cô giờ đây rất giỏi che giấu đi cảm xúc của mình.
Đây là bài học mà cuộc đời đã dạy cho cô, và cũng là cái bi thương mà cuộc đời " tặng " cho cô.
- Ba, cô gái này là ai vậy?
Đan Nghi vờ như không hề hay biết gì.
Nhưng cô mẫn cảm phát hiện ra, trên khuôn mặt Trần Hải Minh có nét rạng ngời, kiêu hãnhthoáng qua... chỉ là vài giây ngắn ngủi nhưng cũng không thể giấu được ánh nhìn tinh anh của Đan Nghi....
..... nét hãnh diện, kiêu hãnh ấy chưa bao giờ xuất hiện trên mặt ông ta khi nói về bản thân Đan Nghi...
Trái tim Đan Nghi lạnh thêm một chút.
Có những việc đã quá rõ ràng....
Trần Hải Minh dắt tay Đan Nghi đi xuống lầu:
- Đan Nghi con có còn nhớ chú Trần Á Lương không? Lúc nhỏ con có gặp chú ý mấy lần rồi đó!
- Con không nhớ!
Đan Nghi lắc đầu, cười nói với ông ta.
- Chú Trần Á Lương là bạn thân của ba, cũng là bạn cùng lớp, lúc trước chú ý và ba cùng nhau đến thành phố này để gây dựng sự nghiệp... cũng vào dịp đó lại gặp cảnh mẹ con bị người ta bắt cóc... Là ba và chú Trần đã cứu được mẹ con.
Nghe ông ta nhắc đến mẹ mình, trên khuôn mặt Đan Nghi lộ ra vẻ đau thương rất thật....
Việc mà ông ta vừa nhắc tới thì rất nhiều người đều biết....cũng chính vì Trần Hải Minh ra tay cứu được Đan Khánh nên mới được ông ngoại Đan Nghi xem trọng mà giữ lại trong Đan gia.
Nhưng Đan Nghi không hề muốn nhắc tới.
Trần Hải Minh vỗ nhè nhẹ vào vai Đan Nghi và nói tiếp:
- Sau đó, chú ý đã đi đến một thành phố khác để làm ăn, đây chính là con gái của chú ý, tên Ngọc Tâm. Ngọc Tâm đây chính là chị Đan Nghi của con.
- Chị Đan Nghi!
Trần Ngọc Tâm lập tức bước tới bên Đan Nghi, rất tự nhiên mà khoác lấy khuỷu tay cô...
Trong lòng Đan Nghi có chút khó chịu.... đây chính là thân phận mà Trần Hải Minh bịa ra cho cô con gái riêng này sao?
Tốt! Rất tốt! Đến họ cũng chẳng cần phải sửa nữa, thật quá tốt!
- Ngọc Tâm!
Đan Nghi cũng nở nụ cười tươi đáp lại.
Muốn thi xem ai nhẫn nhịn và giỏi ngụy trang hơn ư?
Cô cũng muốn xem xem, ai sẽ diễn giỏi hơn? Ai có thể nhẫn nhịn được lâu hơn?
Trần Ngọc Tâm cười nói tiếp:
- Chị Đan Nghi,em thường nghe Trần thúc kể về chị, kể rằng chị vừa xinh đẹp lại phóng khoáng, em muốn được gặp chị từ rất lâu rồi. Lần này được gặp chị, em vui quá. Chị Đan Nghi chị thật sự rất là xinh đẹp ý!
Đan Nghi mỉm cười, quay qua phía Trần Hải Minh :
- Ba, giờ Ngọc Tâm ở lại đây chứ?
- Haizz... chú Trần, ba Ngọc Tâm mắc bệnh hiểm nghèo, bất hạnh qua đời rồi, Ngọc Tâm một mình chả có ai chăm sóc.... nghĩ đến năm xưa, chứ ý cũng giúp Đan gia chúng ta không ít, con của chú ý, chúng ta sao có thể không quản. Thế nên ba đã đón Ngọc Tâm đến đây, người ta vẫn nói, ăn quả phải nhớ kẻ trồng cây. Đan gia chúng ta cũng không phải là dạng vong ân bội nghĩa. Thế nên Đan Nghi, con xem xem, để Ngọc Tâm tạm thời ở lại Đan gia, có được không?
Trần Hải Minh rất là quang minh, dõng dạc mà chưng cầu ý kiến của Đan Nghi.
Thật ra, khi nãy đi lên phòng thăm ông ngoại, Đan Nghi đã nhìn thấy một gian phòng khách sớm đã được bố trí chỉnh tề, bên trong có mấy đôi giày cao gót, chả cần nói cũng đủ biết, Trần Ngọc Tâm sớm đã lợi dụng cô không có ở nhà mà vào ở.
Biết rằng giờ phản bác cũng không có ý nghĩa gì, chi bằng cứ vờ như ngây thơ mà rằng:
- Được mà ba! Từ nhỏ con đã chẳng có anh chị em gì cả , giờ Ngọc Tâm đến đây ở cùng thì còn gì bằng nyawr chứ....
- Uh. Thế thì tốt quá! Đan Nghi, Ngọc Tâm nhỏ tuổi hơn con, con phải chăm sóc cho em đấy nghe chưa? Phải đại lượng, khoan dung thì mới ra dáng của người chủ nhà...
Mỗi câu mà ông ta nói ra thật không hề có gì có thể phản bác được, vừa có tình vừa có lí, đúng chuẩn mực của người cha tốt đang dạy con gái cách ứng xử,cách đối nhân xử thế trong đời...
Có ai biết được rằng ẩn sau cái mặt nạ đẹp đẽ ấy lại là bao toan tính vụng trộm, bao âm mưu xấu xa, bao việc làm nhơ nhớp...