Vốn dĩ, Trần Ngọc Tâm ra ám thị để mong Đan Nghi sẽ tặng cho mình một đôi hoa tai kim cương.
Nhưng, mặc kệ cho cô ta ra ám thị như nào thì Đan Nghi cũng nghe không ra, cô ta sốt ruột vô cùng, ví như là một nam sinh nào đó đeo đuổi cô ta thì sớm đã nghe ra ám thị đó rồi.
Con nhỏ Đan Nghi này đứng là cái thứ ngu ngơ!
Trần Ngọc Tâm định nói thẳng ra luôn ý của mình, nào ngờ lại bị Đan Nghi dùng một câu nói như này mà chặn lại.
Trần Ngọc Tâm chỉ đành ngậm miệng, ả cười mà rằng:
- Mẹ em luôn dạy bảo em là phải tự lực cánh sinh, thế nên kể cả chị có tặng em những thứ trang sức này thì em cũng không thể nào nhận được!
- Vậy à? Vậy thì chị cũng không dám tặng gì cho em nữa.
Đan Nghi tiếp tục:
- Vừa xong, chị còn định tặng em đôi hoa tai đeo tạm cơ...
- Thật không ạ?
Đôi mắt Trần Ngọc Tâm sáng rực lên...
- Đó là cách làm của kẻ phàm phu tục tử.
Đan Nghi long trọng nói.
- Chị sao có thể dùng những thứ ấy mà làm vấy bẩn em được!
Trần Ngọc Tâm thất vọng vô bờ , đều trách Đan Nghi là kẻ không thấu tình đạt lí, lại trách bản thân mình vừa xong đã quá nóng vội.
- Thế này đi. Chị sẽ tặng em một thứ này, coi như là quà gặp mặt.
Vấn đề hình thức , cô vẫn cần làm cho vẹn toàn.
- Thật vậy sao chị?
Trần Ngọc Tâm nghe vậy thì sung sướng như muốn nhảy bật dậy.
Cô ta luôn nghe nói, Đan Nghi là một người hào phóng,những kẻ bên cạnh đều dễ dàng kiếm được những món hời.
Khi nãy ả ra ám thị lâu vậy mà Đan Nghi vẫn không chịu hiểu, thật khiến cô ta lo sốt vó.
Giờ Đan Nghi lại chủ động tặng quà cho cô ta, cô ta sao có thể không sung sướng cơ chứ?
Trần Ngọc Tâm thầm đoán trong lòng xem Đan Nghi sẽ tặng thứ gì cho mình, kim cương? Đá quý?
Phản chăng, bất kể là thứ gì thì chắc chắn cũng đều vô cùng có giá.
Trần Ngọc Tâm vui ra mặt, nhìn chằm chằm vào Đan Nghi.
Chỉ thấy Đan Nghi bước đến trước bàn trang điểm, ở đó đang bày la liệt bao trang sức quý giá, Đan Nghi giơ tay ra.... đưa về phía lọ hoa tươi đang được đặt trên mặt bàn, rồi thuận tay rút ra một đóa bạch liên hoa.
Đan Nghi quay Người lại, cười nói:
- Ngọc Tâm, em thật sự rất có cốt cách,là một cô gái không cúi đầu trước tiền tài, vật chất.... đây là một điều hiếm gặp. Những người bạn quanh chị,cũng chẳng có mấy người được như em, không bị tiền tài làm cho mờ mắt. Chị mà tặng em mấy thứ kim cương, vàng bạc gì đó thì quá chi là làm vấy bẩn em, thật không xứng với giá trị của em. Đóa hoa này rất hợp với em, tặng em, lễ nhẹ tình nghĩa trọng, chị em là em nhất định sẽ rất vui.
Sắc mặt Trần Ngọc Tâm sầm xuống theo từng câu từng chữ mà Đan Nghi nói ra.
Đan Nghi vờ như không hay biết gì hết.
Trần Ngọc Tâm đau lòng vô cùng nhưng vẫn phải đưa tay ra nhận lấy đóa hoa:
- Cảm ơn chị!
- Em thích là tốt rồi!
Đan Nghi nở nụ cười tươi tắn.
- Thật ra em cũng không đơn thuần tới mức đó....
Trần Ngọc Tâm thật không muốn nhận món quà này, khẽ nói:
- Vì để sinh tồn, có những lúc, kim tiền cũng rất là quan trọng!
- Ừ. Vậy em chăm chỉ học hành, đến sau này ra trường sẽ kiếm được rất nhiều tiền đấy!
Đan Nghi thản nhiên trả lời.
- Xuống lầu thôi, sắp tới giờ ăn rồi!
Trần Ngọc Tâm lúc này mới miễn cưỡng bước ra khỏi phòng của Đan Nghi, đã không kiếm được chút gì thì thôi, lại còn bị Đan Nghi tặng cho một đóa " bạch liên bông "...
Nếu không phải giữ hình tượng một cô gái dễ thương, lương thiện thì cô ta sớm đã ném ngay đóa hoa này vào thùng rác rồi.
Đan Nghi đi phía sau cô ta, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, mỉa mai...."chính bằng cô ta mà cũng muốn tranh giành những thứ thuộc về mình ư? Thật không biết tự lượng sức mà!"
Nhưng Đan Nghi cũng biết rõ, bản thân không thể xem nhẹ vấn đề này.... Trần Ngọc Tâm tuy vô dụng, nhưng kẻ sau lưng ả, tâm kế thâm hiểm như vậy mới chính là người mà Đan Nghi phải quan tâm đối phó.