- Nó không hiểu chuyện, con phải biết điều, nếu không thì có gì để mà so sánh?
- Con hiểu rồi!
Trần Ngọc Tâm vội nói.
- Sao? Tiền ta đưa, vẫn không đủ sài ư?
Trần Hải Minh có chút không vui.
- Sao lại đi than nghèo kể khổ với Đan Nghi?
- Con...con thật sự chỉ nói đùa với Đan Nghi thôi.
Trần Ngọc Tâm thật không ngờ là Đan Nghi lại nói lại chuyện này với Trần Hải Minh.
Trần Hải Minh tiếp tục nói:
- Con phải nhớ, giờ con vẫn chưa phải là đại tiểu thư gì đâu,có nhiều thứ phải cẩn trọng, đừng để người khác nắm thóp.
Trần Ngọc Tâm vội gật đầu... Nhưng cô ta thật không hiểu tại sao ba mình lạ rất không vui như vậy.
"Nhắc đến chuyện tiền,ông ta liền tỏ thái độ như này.... Nhưng rõ ràng Đan Nghi dùng thứ gì cũng là loại tốt nhất, đắt nhất... Tại sao ông ta lại không chịu cho mình thêm chút tiền nữa cơ chứ?"
Trong lòng Trần Ngọc Tâm lúc này thật sự rất bất bình.
Cô ta rõ ràng đã không hiểu được cái khó của Trần Hải Minh.
Đan thị, tuy là mấy năm gần đây đều do Trần Hải Minh quản lí, nhưng từ khi kết hôn với Đan Khánh tới giờ thì thân phận của ông ta cũng chỉ là người quản lí mà thôi.
Phải đến khi Đan Khánh chết đi thì ông ta mới nắm được ít cổ phần trong tay và có một khoản tiền mà bản thân có thể tự do tiêu sài.
Nhưng toàn bộ gia tài của Đan gia tạm thời vẫn chưa nằm hoàn toàn trong tay ông ta... Ông ta vẫn cần phải mua chuộc lòng người, nên cần đến khoản tiền không nhỏ... hiện tại ông ta vẫn chưa thể như Đan Nghi thoải mái sài tiền được.
Cũng bởi vậy nên ông ta mới không vui khi mà Trần Ngọc Tâm nhắc tới chuyện tiền nong.
Nhưng cũng may,mấy năm qua, ông ta đã tạo ra cho mình một hình tượng vô cùng hoàn hảo, trở thành một nhân vật có ảnh hưởng không nhỏ trong thành phố này và thậm chí là cả quốc gia này, vậy nên muốn chiếm lấy Đan gia cũng chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Nghĩ tới đây, ông ta thấy tâm trạng vui lên không ít:
- Ăn cơm đi!
....
Đan Nghi lên gác, thu xếp gọn gàng những bản vẽ thiết kế của mẹ cô khi xưa....
Có rất nhiều những bức vẽ mới chỉ phác họa qua vài nét cơ bản, chưa hoàn chỉnh thành hình.
Đan Nghi nghĩ đến mẹ, nhớ đến khuôn mặt dịu hiền ấy....nhất thời có chút thất thần, nếu mẹ vẫn còn sống thì tốt biết bao, xảy ra chuyện này, cùng lắm thì li dị với ba, phản chăng người đeo đuổi mẹ nhiều không đếm xuể.
Nhưng Đan Nghi biết, ngay cả mẹ cô còn sống, li hôn thì Trần Hải Minh vẫn có thể lấy đi nửa gia sản của Đan gia.
Còn bây giờ, nếu bản thân cô làm căng lên, ra pháp luật thì cũng sẽ phải chia một phần không nhỏ cho ông ta..
Đây không phải là kết cục mà cô muốn.
Mục đích cuối cùng của cô chính là bảo toàn Đan gia, không cho phép ông ta mang đi được dù chỉ là một hào một xu lẻ của Đan gia.
Đang mải mê suy nghĩ , một bóng người lướt qua cửa sổ....
Là Lục Thượng Hàn .
Hôm nay Đan Nghi về tới Đan gia, liền không liên lạc gì với hắn hết. Lục Thượng Hàn biết muốn đợi cô chủ động liên lạc là chuyện không tưởng nên chỉ đành chủ động tới đây tìm cô.
Đan Nghi nghe thấy tiếng động, vội quay người lại thì đã thấy thân hình cao lớn của hắn đứng trước mặt mình.
Cô quả là đã quên mất việc liên lạc với Lục Thượng Hàn.... đúng là cô đã quá mải mê với chuyện của mình mà thường hay bỏ bê không quan tâm tới hắn .
Lục Thượng Hàn lên tiếng:
- Không phải anh đã bảo em về tới nơi thì gọi điện cho anh rồi sao?
- Xin lỗi, em quên mất!
Lục Thượng Hàn cũng không trách mắng cô, hắn lại hỏi:
- Tình hình sao rồi?
- Trần Ngọc Tâm đến đây ở rồi! Xem ra, cô ta đã coi nơi này là nhà của cô ta rồi ý!