- Trong trong ngoài ngoài, anh đều rất trông đợi...
Hắn nhếch hàng lông mày, buông tay cô ra.
Lục Thượng Hàn quay người bước ra ngoài...
Đầu óc Đan Nghi vẫn trong trạng thái mơ mơ hồ hồ...
Người đàn ông này thật quá đáng mà!
Cô ôm mặt, ra sức xoa xoa, cuối cùng cũng miễn cưỡng làm cho khuôn mặt bớt nóng hơn...
Đan Nghi vội chỉnh lại đầu tóc, quần áo.
Thật may là dì Dương không ở đây chứ nếu bị dì biết được thì lại khó tránh khỏi một bài dài thuyết giáo rồi.
Ngay lúc này Đan Nghi bỗng ngửi thấy mùi thơm quyến rũ, mùi thơm khiến nước bọt trong miệng cô như muốn rớt ra ngoài vậy.
Cô vội mở cửa chạy ra ngoài...
Thì thấy trong nhà bếp có một người mặc đồ đầu bếp, đang lấy thứ gì đó từ trong lo nướng ra...
- Oa sườn dê non nướng!
Ba tháng vừa qua cô đều không được ăn uống ra hồn...
Tỉnh lại vài ngày qua, cô đã kịp bồi bổ khá nhiều đồ ngon.
Nhưng bởi không có thời gian đi tìm đồ ăn nên ngay cả món sườn dê non nướng, món mà cô vốn yêu thích nhất đến giờ cô còn chưa được ăn.
Ngửi mùi hương thức ăn trong không khí, cô biết,đây là loại sườn dê non thượng hạng, thịt tươi mới, béo mà không ngấy, có cho thêm chút hành tây làm gia vị... khi ăn quệt thêm một lớp tương thì hương vị sẽ càng quyến rũ hơn...
Lục Thượng Hàn đã ngồi ở bàn ăn.
Thần thái của hắn rất chi bình thản, nhìn hắn lúc này thật khó mà tưởng tượng, vừa nãy thôi, trong phòng cô,hắn đã ra tay trêu trọc cô như vậy...
Cô thầm nghĩ vậy...nhưng khống trống trọi được với mỹ vị, rất nhanh, cô ngồi xuống bàn ăn.
Đầu bếp đã dọn món ăn ra bàn, thái độ tôn kính:
- Hàn thiếu gia, Đan tiểu thư, chúc hai vị ngon miệng!
Nói xong, đi ra phía ngoài cửa, tiện tay đóng cửa lại.
Đan Nghi cầm dao, dĩa rất không khách sáo, bắt đầu tấn công đồ ăn.
Mặc dù ăn rất nhanh, rất vội... nhưng lễ nghi được hình thành từ nhỏ vẫn khiến mọi hành động của cô toát ra vẻ lịch sự, nho nhã không hề có chút gì gọi là mất lễ nghi cả.
Lục Thượng Hàn giờ mới cầm dao dĩa lên.
Đến khi ăn gần xong, Lục Thượng Hàn đẩy về phía Đan Nghi một tờ giấy...
Đan Nghi cầm lên xem:
- Hóa đơn nước?
- Hóa đơn này em thanh toán đi!
Lục Thượng Hàn nói một cách hết sức là tự nhiên...
- Tại sao ạ?
Đan Nghi nhớ là, dì Dương đã thanh toán hết tất tật mọi khoản phí rồi mà? Sao còn lưu lại hóa đơn nước để cô thanh toán chứ?
Lục Thượng Hàn nhìn cô,một lúc lâu mới cất tiếng:
- Từ khi ở cùng em đến giờ,số lần dội nước lạnh đã vượt quá vài trăm lần... hóa đơn này, em phải trả!!!
- " Phụt...!!"
Đan Nghi sít chút nữa bị sặc...
P / s: Tại sao Lục Thượng Hàn lại cứ thích dội nước lạnh hả mọi người ưi??😅😅