Gan ả lớn đến mấy thì cũng chả dám mở toang ngăn kéo bàn Đan Nghi trước mặt các bạn cùng lớp.
Tất cả chỉ được phép giấu giấu diếm diếm mà thực hiện....
Ngăn kéo được mở hé ra chút ít, Đường Sa Sa thò tay vào trong...
Tâm trạng ả lúc này vừa hồi hộp vừa phấn khích....
Để chiếm đoạt được sợi dây chuyền này ả đã tốn không biết bao công sức và thời gian.... Thế mà ngay bây giờ đây nó đã sắp thuộc về ả rồi...
Ả thò tay vào mò mẫm tìm sợi dây chuyền, cũng như vươn cánh tay mình về một cuộc sống nhung lụa xa hoa của một thiên kim đại tiểu thư trong tương lai...
Ả phấn khích vô cùng, ngay khi ả thấy mình sắp chạm tới chiếc hộp trang sức ấy thì bỗng:
"Phập!" trong ngăn kéo phát ra một tiếng động khá lớn...
Cùng lúc,Đường Sa Sa cảm thấy 5 đầu ngón tay ả tê dại rồi tiếp đó là cảm giác đau đớn khủng khiếp....
- A.....aaa....
Đường Sa Sa hét lên đầy đau đớn, nhanh như cắt rút tay ra khỏi ngăn kéo.
Vài người bạn cùng lớp ngồi cạnh đó nghe tiếng hét đều dồn ánh nhìn về phía ả.
Họ chỉ thấy hoa hết cả mắt, Đường Sa Sa đau đớn nhảy dựng lên, trên tay còn có một vật gì đó, hất không ra...
Bạn học đứng bên ngoài hành lang nghe tiếng hét cũng chày ùa vào...
Đường Sa Sa đau đớn chảy phát khóc, nước mắt chả mấy trốc làm nhòe hết lớp trang điêm trên mặt, trên mắt... trên gương mặt, hai vạch đen nhoe nhoét kéo dài từ hai bên mắt xuống đến miệng... nhìn vừa đáng sợ lại vừa buồn cười...
Mãi một lúc lâu sau, Đường Sa Sa mới dịu lại, cúi xuống nhìn 5 đầu ngón tay mình.
Thì thấy mấy ngón tay ả đang bị một chiếc bẫy chuột kẹp vào, những chiếc đinh nhọn hoắt sắc bóng đâm vào da thịt ả, máu tươi chảy ra ướt đẫm...
- A! Sao trong lớp lại có bẫy chuột cơ chứ?
Có người tò mò nói...
- Đúng thế! Sa Sa sao lại bị bẫy chuột kẹp phải chứ?
- Thật kì lạ!
Sắc mặt Đường Sa Sa càng lúc càng khó coi...
Trước mặt bao bạn bè cùng lớp, ả nhất thời không tìm ra lí do nào hợp lí để trống chế...
- Thầy giáo đến rồi! Thưa thầy, Đường Sa Sa bị thương, bạn ấy bị bẫy chuột kẹp trúng ạ!
Thấy thầy giáo đến lớp, có bạn học báo cáo ngay lại vụ việc...
Thầy giáo nhìn qua vết thương của ả, thấy vết thương khá nặng:
- Đi, đi ngay! Nhanh đến phòng y tế!
Mãi đến giờ vào lớp thì Đường Sa Sa mới cùng thầy giáo trở về lớp.
Thầy giáo rất là tức giận, nói:
- Tôi biết các em đều là những học sinh thông minh, đầu óc linh hoạt... là những người có thành tích học tập suất sắc từ khắp các tỉnh thành thi đỗ vào ngôi trường này. Nhưng, dù có giỏi giang tới đâu thì cũng không được đùa ác như này, làm tổn thương tới bạn bè của mình một cách nghiêm trọng như này...
- Thưa thầy, bỏ qua chuyện này đi ạ! Em tin người bày ra trò này cũng không phải cố ý đâu!
Đường Sa Sa cúi gầm mặt, ra vẻ đại độ khoan dung...
Đan Nghi có chút khâm phục Đường Sa Sa rồi, da mặt ả thật quá dầy, không phải ai cũng làm được như ả... Rõ ràng là tự mình đi trộm đồ của người khác thì mới bị như vậy mà giờ ả lại giả vờ như mình là người bị hại đáng thương vậy...
Thầy giáo càng tức giận:
- Việc lần này quyết không thể cho qua! Vốn cho rằng các em thông minh lanh lợi nên nhà trường luôn tạo cho các em một sự tự do thoải mái nhất định nhất... vậy mà giờ các em lại gây ra việc này...
Mọi người thấy thầy giáo thật sự giận rồi thì cũng bắt đầu nghị luận về người mang bẫy chuột tới gây ra chuyện...người đó cũng quá đáng quá thể rồi....
Lần này là lạm Đường Sa Sa bị thương, vậy còn lần sau nữa thì sao?
Thầy giáo lớn tiếng:
- Chiếc bẫy chuột này rốt cuộc là do ai mang tới lớp??
Mọi người nhìn nhau,không ai đứng dậy.
- Thưa thầy, là em ạ!
Đan Nghi từ từ đứng lên, khuôn mặt đầy nét sợ hãi...