Ánh mắt bình thản, trong trẻo,...rõ ràng là rất ổn.
Đan Nghi thở phào nhẹ nhõm:
- Thế anh ở trong này lâu vậy làm gì? Làm em sợ quá đi mất!
- Anh có chuyện, em sẽ lo lắng sao?
Lục Thượng Hàn lập tức hỏi lại.
- Tất nhiên rồi!
Đan Nghi buột miệng nói luôn không chút đắn đo.
- Anh giờ là chồng của em, em tất nhiên là rất sợ anh gặp phải chuyện gì rồi!
Tâm trạng Lục Thượng Hàn lập tức vui trở lại.
Hắn ôm lấy Đan Nghi, hơi ấm nồng nàn, đầy ánh dương bao trùm lấy thân hình cô.
Hắn cúi xuống,đôi môi mỏng chuẩn sác hôn lên bờ môi ngọt ngào của cô... đôi môi ngọt ngào như trái chín này mới chỉ một ngày không được chạm vào đã đủ khiến hắn nhớ phát điên mất rồi...
Đan Nghi thấy hắn không sao, cảm giác được hắn ôm trọn trong tay thật sự rất ấm áp, rất an lòng.
Cô đón lấy nụ hôn của hắn,vốn nghĩ hắn chỉ đơn giản dừng lại ở một nụ hôn này mà thôi.
Nhưng đâu ngờ, hắn biến nụ hôn vốn rất đơn thuần ấy thành một nụ hôn sâu thật sâu,hắn tham lam lưu luyến lơi bờ môi cô, lưỡi hắn cuốn lấy lưỡi cô, quyện vào nhau không dời...
-Ư...
Cảm nhận thấy hơi thở của hắn mỗi lúc một gấp,nụ hôn càng lúc càng cuồng nhiệt... Đan Nghi tìm cách đẩy hắn ra...
Lục Thượng Hàn sao có thể cho cô cơ hội ấy... tính ra, đây đáng lẽ phải là tuần trăng mật của hắn và cô... tối qua lẽ ra cô cần phải ở bên hắn mới đúng... giờ hắn làm thế này mới chỉ tạm coi là một chút bồi thường đơn giản mà thôi.
Bàn tay hắn vuốt ve, lưu luyến nơi vòng eo nhỏ nhắn của cô...miệng hắn chỉ muốn được dừng lại mãi nơi bờ môi hồng xinh ấy...
Đôi chân Đan Nghi mềm nhũn như không xương.... trong lòng cứ có cảm giác trống rỗng, tựa như thiếu mất một thứ gì đó, cần hắn đến để lấp đầy...
Căn phòng vệ sinh không lớn lắm nhưng rất sạch sẽ....
Khi bị hắn đè xuống chỗ thềm bồn rửa tay, Đan Nghi mới chợt bừng tỉnh... nhưng lúc này cô căn bản là không thể chạy đâu cho thoát mất rồi...
Khi cơ thể hai người hợp nhất, tiếng rên khe khẽ từ miệng Đan Nghi phát ra.
Cô vội cắn chặt răng lại, ngăn không cho mình phát ra tiếng rên rỉ ấy...
Trời ạ...
Đây là nhà vệ sinh ở trên máy bay, đây là ở nơi công cộng đó...
Cô sao lại có thể không biết ngại, không biết xấu hổ mà cùng hắn làm ra chuyện này chứ...
Cô thật sự xấu hổ đến chết mất thôi!
- Thượng Hàn...
Cô hết cách, chỉ có thể khẽ cầu xin hắn, cũng không biết là cô đang muốn hắn nhanh chóng kết thúc chiến đấu hay là đang muốn hắn đừng làm bừa nữa...
Lục Thượng Hàn đang đắm mình trong nét ngọt ngào đầy quyến rũ của cô thì sao có thể vội kết thúc cuộc vui ở đây ngay được...
Đan Nghi cắn chặt môi, tay thì giữ chặt vào chiếc áo khoác ngoài của hắn, cố gắng để bản thân không phát ra tiếng nữa....
Dù bị Lục Thượng Hàn dẫn dắt, hoàn toàn nhập vào trong cuộc nhưng Đan Nghi cũng không có cách nào để mình làm ra chuyện này ở chốn công cộng....
Lục Thượng Hàn nhận thấy sự đè nén cảm xúc trong cô....
.... tiếng cô rên lên vì những cảm xúc thăng hoa của cơ thể hay và uyển chuyển nhường nào, hắn là người rõ nhất...
Giờ nhìn cô cắn chặt môi, hắn có chút không đành, dùng tay vuốt ve nơi bờ môi cô:
- Đừng cắn chặt như vậy, bị thương thì sao? Đó là đồ của anh mà!
Đan Nghi vẫn không chịu ngưng lại,giọng nói của Lục Thượng Hàn một lần nữa cất lên nhẹ nhàng đầy mê hoặc:
- Thả lỏng chút! Anh thích nghe tiếng của em! Ngoan, không sao đâu, không sao đâu...
Hắn dùng giọng nói để mê hoặc cô và còn dùng cả cách khác nữa....
Cuối cùng Đan Nghi cũng hết cách, thôi không cắn chặt môi nữa, tiếng rên rỉ của cô vang vọng cả căn phòng, vang vọng lấp đầy cả trái tim Lục Thượng Hàn nữa...
Lục Thượng Hàn nhếch môi cười đầy quyến rũ:
- Rất hay, anh rất thích!
Đan Nghi rất cáu,liền cắn mạnh lên bờ vai hắn, đều tại hắn, tại hắn cứ làm đủ mọi cách....
Cô còn ít tuổi, lại mới nếm vị trái cấm mà lại bị hắn dẫn dụ làm ra chuyện này ngay nơi công cộng....thật là....