Chờ tiểu Tú ra khỏi
bệnh viện về nhà, đã là buổi sáng ngày hôm sau. Vừa vào nhà là lập tức
bay vào giường ngủ tới mức hôn thiên ám địa, tuy rằng ngày hôm qua chú
Thất cũng tới bệnh viện, nhưng bảo một ông lão tuổi gần sáu mươi chăm sóc một bà lão cũng xấp xỉ tuổi đó, nhìn thế nào cũng sẽ khiến người khác lo lắng, vì thế tiểu Tú đành phải hy sinh ngồi trông việc truyền nước biển, vì nhìn từng tí một nên cả đêm không chợp mắt, mà tiểu Tô cũng ngồi trông nguyên đêm cùng tiểu Tú, vì thế đến sáng ngày thứ hai, hai người nhìn cứ như hai mẻ thỏ mới lấy ra khỏi lồng hấp.
Chờ tiểu Tú ngủ đủ thì đã là ba bốn giờ chiều rồi, ở nhà dạo một vòng, phát hiện bà Hảo không có ở nhà, vì thế tiểu Tú đành tự đi tìm ít đồ ăn. Đi ngang qua nhà kho nhỏ vốn là nơi cất trữ lương thực, đột nhiên tiểu Tú nhớ tới việc một thời gian ngắn lúc trước cô và bà Hảo có cùng nhau làm một ít rượu ngọt, tính ngày thì cũng đủ rồi, vì thế kích động đi vào đào bình rượu lên. Lấy chiếc đũa nhúng một chút nâng lên nhấm nháp. Lúc mới vào có mùi gạo nhàn nhạt, cẩn thận nếm thêm hai miếng thì cảm thấy có vị ngọt nơi đầu lưỡi, thật sự là thật ngon, tiểu Tú nhịn không được lại xới một ít cái lên ăn, ăn nhiều một chút làm cho dạ dày có cảm giác rất nóng. Thực thoải mái!
Đang ăn hào hứng, đột nhiên nhớ tới một ít trái cây có trong vườn, nếu uống một
miếng rượu cắn một miếng trái cây nhất định là rất ngon. Vì thế tiểu Tú
ôm luôn bình rượu đi ra vườn. Lần này không ngồi xổm xuống đất ăn, mà là vào giữa vườn, ngồi trên bàn đá ngay đó dùng chén ăn. Vừa ăn vừa uống
rượu, tiểu Tú phát hiện đây là lần đầu tiên cô nhìn kỹ mảnh sân này.
Sân cũng không lớn, nhưng bố trí rất hợp lý, không chỉ có bàn đá, còn có
một giàn nho tím. Phía sau giàn nho tím còn có một miệng giếng bằng đá.
Mùa hè mà ngồi dưới giàn nho đó chắc chắn là rất mát. Tiểu Tú lẳng lặng
ghé vào bàn ngẩn người như vậy. Hình như tình trạng hiện giờ của tiểu Tú không ổn lắm. Tuy rằng rượu tiểu Tú là vừa thơm vừa ngọt , nhưng uống
nhiều cũng sẽ say, tiểu Tú chưa ăn sáng, cơm trưa cũng không ăn, đã vậy
còn giải quyết hơn non nửa bình rượu, có thể không say sao?
Uống nhiều rượu là tiểu Tú cảm thấy rất hưng phấn, thần kinh bị kích thích
làm cho cô đổ luôn phần rượu còn lại vào gốc nho, trong lòng suy nghĩ
nho này đã được uống rượu, vậy sau khi lớn lên có thể biến thành rượu
nho hay không? Tuy nhiên việc có thể kết thành rượu nho hay không vẫn là một ẩn số, nhưng có thể khẳng định là tiểu Tú đã say rồi, hơn nữa sau
khi tỉnh rượu tiểu Tú còn phải tìm lý do giải thích cho bà Hảo vì sao
một vò rượu đã biến mất rồi. . . . . .
Ngay lúc tiểu Tú say
ngất trời, cô không phát hiện ra cây nho này có chút biến đổi, vừa rồi
khi ngã vào cây nho, hơn phân nửa lượng rượu kia đã biến mất, một phần
rượu biến mất cũng là lúc cây nho kết quả, quả nho vừa nhỏ vừa tròn, có
màu xanh đen óng ả. Cho đến khi toàn bộ phần rượu đã ngấm hết vào đất,
trên giàn quả nho đã lớn bằng đốt ngón tay út, chen chúc nhau nhìn rất
đáng yêu.
Sau khi bà Hảo trở về, không nhìn thấy tiểu Tú ở
trong phòng, tưởng rằng tiểu Tú đi ra ngoài, vì thế tính đi lấy gạo nấu
cơm, lúc đi ngang qua nhà kho thì phát hiện cửa kho đang mở, mà tiểu Tú
thì đang ôm cái bình rượu không dựa vào bao lúa trong kho ngủ say! Đến
gần, lại phát hiện tiểu Tú không phải đang ngủ, mà là say. Bà Hảo dở
khóc dở cười, còn tưởng rằng một mình tiểu Tú đã uống sạch một vò rượu
rồi.
Một mình bà Hảo không có đủ sức để đưa tiểu Tú về phòng của cô, vì thế tìm tiểu Tô đến giúp đỡ. Tiểu Tô dễ dàng bế tiểu Tú lên, dùng đúng cách bế công chúa tiêu chuẩn cẩn thận đặt tiểu Tú lên giường, nhìn gương mặt đỏ ửng của tiểu Tú, tiểu Tô rất ngạc nhiên tiến lên
chọt vài cái, kỳ thật tiểu Tô muốn làm động tác này rất lâu rồi, mặt
tiểu Tú vẫn đỏ bừng, thoạt nhìn rất ngon miệng, tựa như quả đào vừa mới
hái.
Đúng lúc đó tiểu Tú mơ hồ nhìn thấy tiểu Tô, liền kéo
tiểu Tô xuống, sau đó chụt lên miệng tiểu Tô một cái, đầu tiên chỉ là
hai phiến môi tiếp xúc, nhưng tiểu Tú cảm thấy như vậy chưa đủ, vì thế
kéo tiểu Tô đặt dưới thân, sau đó vươn cái lưỡi thơm tho ra ăn tiểu Tô. . . . . . Sau khi ăn no, tiểu Tú mới buông tay tha cho tiểu Tô, nhưng vấn đề là hồn tiểu Tô đã bay đi phương nào rồi. . . . . .
Chờ
tiểu Tô lấy lại tinh thần thì tiểu Tú đã ngủ mê man bất tỉnh rồi, vuốt
vuốt phiến môi của mình, nhìn lại môi của tiểu Tú, tiểu Tô cảm thấy thời gian trôi qua lúc nào không biết. Vẫn cho là mình phải đợi có người gả
cho mình, mới có thể cùng người con gái đó có tiếp xúc thân mật, lúc còn ở bộ đội thường xuyên nghe các chiến hữu của mình nói về vài chuyện tục tĩu, hoặc là kể về chuyện tình yêu của họ. Trong quân đội thì ngay cả
con muỗi cũng chỉ là đực.
Lúc nghỉ ngơi rất nhiều người đều
lấy thư nhà ra xem, còn nếu là thư người yêu gửi thì chắc chắn sẽ bị mọi người vây quanh. Đặc biệt là sau khi ra khỏi chiến trường, mỗi người
đều lấy thư nhà ra đọc lại, để giải quyết áp lực trên chiến trường. Có
một lần lúc quay về, chiến hữu tốt của anh Vương Đại Trụ đã nói với anh
như vầy ."Tiểu đội trưởng, tôi nhớ lúc trước, khi được ra ngoài, tôi có
hôn người yêu mình, người yêu tôi rất mềm mại, trên người thật là thơm. . . . . ."
Hiện tại đến phiên tiểu Tô có thể tự mình lĩnh hội rồi, lần đầu tiên cảm giác được cái gì là hương vị con gái, cái gì là
lâng lâng. Liếc nhìn tiểu Tú còn đang ngủ khờ người, tiểu Tô không biết
lúc tỉnh lại tiểu Tú có nhớ đến chuyện vừa xảy ra hay không, mà cho dù
nhớ hay không nhớ rõ, tiểu Tô vẫn cảm thấy không được tự nhiên, bởi vì
ánh mắt của anh không tự chủ được tập trung vào đôi môi của tiểu Tú, đã
quên mất tư vị thân mật vừa rồi. . . . . .
Khi tiểu Tú tỉnh
lại lần nữa thì đã qua thêm một ngày, tiểu Tú ngoan ngoãn ngồi trên bàn, ăn chén cháo hoa bà Hảo nấu, nghe bà Hảo lải nhải: "Tiểu Tú à, đâu phải bà không cho con uống rượu, sao con lại tự mình uống nhiều như vậy hả?
Nếu con thích, sau này bà làm nhiều hơn là được mà. Ngày hôm qua con
uống xong nằm ngủ trên mặt đất, nếu bà không tìm tiểu Tô giúp, thì chắc
con nằm luôn đến hôm nay rồi."
Tiểu Tú cảm thấy hơi đau đầu, cũng may là hôm nay không có việc gì làm, cho nên ăn xong cháo, lai
tiếp tục trở về phòng ngủ. Nhưng tiểu Tú cũng cảm thấy lạ, bình thường
tiểu Tô đều sang đây ăn sáng, vì sao hôm nay lại không thấy đâu? Trở lại phòng, tiểu Tú cảm thấy đau đầu ngủ không được, vì thế đành đi vào
vườn, không ngờ khi đi vào, tiểu Tú phát hiện có thay đổi. Trước kia bởi vì chỉ có một mình nên cô chỉ có thể mở được năm mẫu, nhưng bây giờ lớn ra không ít, ít nhất là lớn gấp đôi lúc trước. Hơn nữa trong đất còn
nhiều trộn thêm một ít đất đỏ. Tuy không biết đất đỏ này khác gì đất thổ địa nhưng tiểu Tú vẫn cảm thấy vui vẻ, bởi vì không gian lớn, làm gì
cũng tiện hơn.
Nhưng mà tiểu Tú rất ngạc nhiên, không hiểu
vì sao nó lại lớn hơn như vậy, là bởi vì cô đổ vào gốc nho nửa bình rượu hay sao?sssssssssssssss