Kết quả tranh chấp
của hai người rất rõ ràng. Tiểu Tú muốn giành, nhưng bình thường có thể
tiểu Tú nói khá nhiều, nhưng khi đến thời điểm quan trọng lại im như
hến. Bây giờ tiểu Tô chẳng khác gì là nửa câm nửa điếc, cho dù người ta
nói thì cũng không hiểu người ta nói cái gì. Chỉ dựa vào hai người thì làm sao có phần thắng? Vì thế, coi như tuyết thảo đều về tay những người kia.
Tiểu Tú nhìn những người đó cẩn thận mang tuyết thảo đi ra khỏi cửa nhà lão sư phụ, hận không thể xông lên cướp dù sao thì đó cũng chỉ là suy nghĩ. Lặng yên nhận vì đơn thuốc từ tay lão sư phụ, tiểu Tú kéo tay tiểu Tô chuẩn bị rời đi lại bị lão sư phụ gọi lại: "Cô gái, tôi còn giữ lại một ít tuyết thảo, đây vốn là thứ tôi định để lại để làm hàng mẫu, hay là hai người cầm làm mẫu đi, biết đâu tương lai có cơ hội tìm được chỗ có tuyết thảo."
Nghe lão sư phụ nói như vậy, tiểu Tú càng chặt bọc nhỏ trong tay, chỉ một ít tuyết thảo có thể dùng làm gì? Thở dài một tiếng, tiểu Tú cố gắng cười nói cảm ơn với lão sư phụ. Lão sư phụ lắc lắc đầu: "Còn nữa, tai của cậu ta tôi nghĩ có thể dùng phương pháp châm cứu thử xem, nhưng hiệu quả không cao. Không biết hai người có nguyện ý thử hay không?"
Tiểu Tú vừa nghe xong tinh thần lập tức hưng phấn hẳn, không nhất định phải uống thuốc mới có thể tốt, nói không chừng để cho lão sư phụ châm cứu vài
lần, biết đâu tai của tiểu Tô có thể khá hơn thì sao? Vì thế tiểu Tú
giải thích với tiểu Tô. Theo ý của tiểu Tú, dù sao cũng đã đến nước này
rồi, cố hơn chút nữa cũng chẳng chết ai, nếu châm cứu có tác dụng, cho
dù không nhiều, thì cũng nên kiên trì. Cho nên tiểu Tú mạnh mẽ khuyên
tiểu Tô đồng ý để cho lão sư phụ châm cứu. Nhìn ánh mắt sáng ngời của
tiểu Tú, tiểu Tô cũng chỉ có thể gật đầu nói được. Vì thế tiểu Tú và lão sư phụ hẹn nhau buổi sáng ngày mai lại đến, bởi vì lão sư phụ cần chuẩn bị một ít kim châm và dược liệu để châm cứu.
Hai người về
nhà, đem chuyện tiểu Tô phải đi châm cứu nói cho bà Hảo biết, mặc dù bà
Hảo cũng thấy tiếc vì đã bỏ lỡ chuyện tuyết thảo, nhưng nếu lão sư phụ
đã chịu châm cứu cho tiểu Tô thì cũng tốt. Bà Hảo cũng đã nói: "Tiểu Tú, đây đây đều là số mệnh, nó đã sớm sắp xếp như vậy rồi. Không phải của
con thì chớ cưỡng cầu, là của con thì nó nhất định sẽ về bên con."
Đối với ý kiến của bà Hảo, tiểu Tú cũng không đồng ý tất cả, giống như việc trái trên cây là của mình, nhưng nếu mình không hái xuống thì không
được, trái cây không thể tự động nhảy vào miệng mình. Gặp được thứ tốt
không tranh thủ một chút sẽ mất đi, đến lúc đó mình sẽ hối hận suốt đời.
Ban đêm, tiểu Tú vẫn vào vườn như cũ, ngồi xổm trước mười mẫu đất sững sờ.
Nên trồng trọt cái gì thì tốt đây? Tuy rằng trước kia năm mẫu đất cũng
đã đủ để thu hoạch, nhưng tiểu Tú cảm thấy không đủ. Nhớ lại mới cảm
thấy kỳ lạ. Tiểu Tú hiểu được hai mươi năm nữa sẽ phát triển nhanh chóng tới mức nào và tiểu Tú cũng biết cô nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội
như vậy. Nhưng tiểu Tú cần khai hỏa phát pháo thứ nhất trước, sau đó
kiếm được món tiền đầu tiên thuộc về cô.
Lúc thím Thất nhập
viện, tiểu Tú đã nghĩ đến việc mở cửa hàng tạp hoá, đến lúc đó kêu tiểu
Tô cùng làm với cô, đến lúc đó tiểu Tô phụ trách nhập hàng, tiểu Tú
trông tiệm, tiểu Tú tin nếu làm như vậy sẽ có một nguồn thu nhập đáng
kể. Chờ sau khi kiếm được tiền thì mua phòng ốc, hiện tại nhà cửa rất
rẻ, hai vạn đồng là có thể mua lấy một ngôi nhà hơn chín mươi mét vuông. Nếu so sánh với ngôi nhà hơn trăm vạn sau này mà nói, giá cả thật sự
kém quá xa.
Mua nhà rồi có thể cho thuê một phần hoặc cho
thuê hết. Tiền thu được hàng tháng là đủ sống rồi, nếu dư chút đỉnh thì
có thể sống nhàn nhã qua ngày. Thời điểm bận rộn thì ở trong cửa hàng
giúp đỡ chút đỉnh, khi rảnh rỗi thì tự mình đi ra ngoài du lịch, cái gì
mà Cửu trại câu, Tây Tạng, Vân Nam.... tất cả đều đi một lần cho biết.
Đôi khi tiểu Tú lại nghĩ, nếu không ở cạnh bệnh viện mở một tiệm tạp hóa và cho thuê phòng, mà là lợi dụng không gian này, mở một tiệm làm vườn.
Cửa hàng bán lẻ các loại hoa quả, lại nhờ quan hệ cung cấp thức ăn cho
các cơ quan chính phủ, chỉ cần dựa vào không gian độc nhất vô nhị này
của tiểu Tú cũng có thể phát tài.
Nếu hai phương án này
không được, vậy thì nuôi heo sinh thái cũng được . Tiểu Tú cảm thấy nếu
nuôi động vật bằng phương pháp chăn thả thì thời gian sinh trưởng và khả năng miễn dịch tốt hơn các loại thông thường nhiều. Đến lúc đó chỉ cần
bắt tám chín con heo con, trước tiên nuôi trong chuồng dăm ba bữa, sau
đó dùng mô hình nuôi chăn thả, bình thường cho uống nhiều nước hơn, nhất định sẽ sinh trưởng nhanh hơn bình thường. Chu kỳ sinh trưởng rút ngắn, tỷ lệ xuất chuồng cao, vậy còn sợ kiếm không ra tiền hay sao?
Nhưng bây giờ tiểu Tú phải đối mặt với tình huống không phải không thể nghĩ
được phương pháp kiếm tiền, mà là không có tài chính để bắt đầu. Không
có tài chính thì tất cả chỉ là hư vô. Cho nên trước tiên phải chuẩn bị
nguồn tài chính.
Tiểu Tú vẫn ngồi xổm ở bên đống đất đỏ, lúc trước sau khi đổ hơn phân nửa bình rượu vào gốc nho, tiểu Tú đi lòng
vòng trong đây nhưng không kiểm tra tỉ mỉ. Sau khi xuất hiện chút đất
kia, tiểu Tú rất tò mò, ở nơi này vốn chỉ có loại đất đen có thể dùng
liên tục trong một tháng, không những tốc độ trưởng thành nhanh, phẩm
chất còn đặc biệt tốt. Nhưng đến bây giờ tiểu Tú cũng không biết đất đỏ
này có tác dụng gì.
Tiểu Tú đang ngồi xổm cảm thấy có gì
trong túi mình, cấn cấn khó chịu, móc ra thì là cái bọc nhỏ lão sư phụ
đưa cho, bên trong là một ít tuyết thảo. Nói nửa ngày về tuyết thảo,
tiểu Tú vẫn chưa từng thấy qua hình dạng của nó. Trong bao nhỏ là một ít tuyết thảo hoàn chỉnh, có cành có lá, tuyết thảo trắng giống như tuyết
vậy. Phỏng chừng là do người ta căn cứ vào màu sắc mà đặt tên.
Nhìn tuyết thảo trong tay, tiểu Tú bỗng nảy ra ý tưởng, nếu đem tuyết thảo
này trồng vào chỗ đất đỏ sẽ được gì? Mặc dù tiểu Tú biết tuyết thảo đã
qua xử lý, khả năng sống không cao, nhưng tiểu Tú vẫn ướm thử một ít vào đất đỏ, rồi thuận tay ướm luôn mớ còn lại vào đất đen. Mặc dù biết lúc
này gieo xuống thì hoàn toàn không có hi vọng sống, nhưng trong lòng
tiểu Tú vẫn hi vọng bọn chúng có thể sống sót. Chỉ khi bọn nó sống sót
rồi, tai của tiểu Tô mới có hi vọng.
Với tình huống hiện tại mà nói, nếu tiểu Tô và tiểu Tú tự mình chạy đến Đông Bắc tìm tuyết thảo để chữa trị tai là không có khả năng. Không từ mà biệt, khi bọn họ đi
rồi về thì sau này bà Hảo phải làm thế nào? Sắp bắt đầu ngày mùa rồi,
trong nhà chỉ có một mình bà trồng trọt, vậy thì khiến bà Hảo mệt chết
được, hơn nữa chắc gì một mình bà Hảo có thể làm xong?
Trồng tuyết thảo xong tiểu Tú phải đi tắm giặt, sau đó ngoan ngoãn quay về
phòng mình ngủ. Nằm ngủ chưa được bao lâu thì phát hiện bà Hảo đã thức
dậy chuẩn bị nấu điểm tâm.sssssssssssssss