Từ sau khi trong nhà nuôi heo, tiểu Tú đã cảm thấy đám heo này ăn quá
nhiều, mà chưa chắc ăn hết lương thực là có thể tăng thể trọng. Vì tiết
kiệm bớt lương thực, tiểu Tú đành phải vắt óc suy nghĩ xem làm thế nào
cho heo ăn ngon, lại không cần tiêu phí nhiều. Thứ đầu tiên tiểu Tú nghĩ đến giun, cô nhớ mang máng là cho heo ăn thứ này kèm thức ăn gia súc sẽ khiến heo vừa tăng trọng vừa lớn nhanh.
Vì thế nhiệm vụ đào giun vĩ đại được giao cho đồng chí tiểu Tô, về phần đào được ra sao, tiến hành nuôi nấng như thế nào là một vấn đề khác. Đương nhiên tiểu Tú cũng không hề rảnh rỗi, trong ruộng trồng không ít khoai lang, mà dây khoai lang là thứ heo thích ăn nhất. Cho nên mỗi ngày tiểu Tú cũng phải đi đào không ít dây và lá khoai lang về, sau đó dùng dao băm nát, trộn với cám cho heo ăn.
Chẳng qua là bây giờ giữa tiểu Tô và tiểu Tú có chút không thoải mái, nói như thế nào nhỉ, ngày đó tiểu Tô hỏi tiểu Tú: "Tiểu Tú, tôi được không." Kết quả tiểu Tú chạy, không trả lời vấn đề này. Vì thế tiểu Tô cảm thấy rất khổ sở . Đã từng đi lính nên luôn có thói quen làm việc gọn gàng, một là tốt hai là không, chỉ cần cô cho anh một đáp án, thì chuyện này sẽ không kéo dài đến bây giờ. Vì thế tiểu Tô quyết định tìm thời gian nói chuyện với tiểu Tú.
Tiểu Tú và bà Hảo tổng cộng cũng chỉ có hai người, hưởng toàn bộ đống khoai lang tiểu Tú đào về có hơi nhiều, còn đám dây khoai lang lại không đủ cho một lớn sáu nhỏ ăn, vì thế có lúc tiểu Tú sẽ dùng một ít củ khoai để làm đồ
nuôi heo, khi làm xong rồi, vừa vặn đi ngang qua đống đất đỏ kia, nhất
thời nổi hứng chạy qua nhìn xem mớ tuyết thảo đã được gieo xuống có động tĩnh gì không.
Kết quả chạy tới thì thấy một chút gì đó giống như mầm rau hẹ, xanh mướt đang chui lên khỏi mặt đất. Tiểu Tú
không xác định được thứ này có phải là tuyết thảo hay không, nên quay
đầu lại tìm số tuyết thảo được gieo trên phần đất đen, nhưng nhìn qua
nhìn lại thế nào cũng không thấy chút màu xanh nào. Vì thế tiểu tú ngồi
hổm, bới chỗ đất đen lên, nhìn thấy số tuyết thảo vẫn còn đang bị vùi
trong đất, không mốc meo nhưng cũng không nẩy mầm, lần này tiểu Tú thật
sự không biết đây có phải là mớ mầm rau hẹ có chút giống tuyết thảo hay
không. Nhưng tình huống hiện tại có vẻ giống như chữa ngựa què thành
ngựa lành vậy. Mặc kệ nó là rau hẹ cũng được, là tuyết thảo càng tốt,
cần phải chăm sóc nó tốt hơn, đây là hi vọng lớn nhất dành cho tai của
tiểu Tô!
Tiểu Tú dùng tay bốc một ít đất đỏ lên, đặt trong
lòng bàn tay cẩn thận quan sát, số đất này cũng không phải đỏ hoàn toàn, chỉ là hơi hơi đỏ mà thôi. Đặt ít đất trên tay, tiểu Tú nhớ tới lần
biến thành đất đỏ kia, nếu lại đổ chút rượu xuống giàn nho lần nữa, có
thể hay biến thành đất đỏ nữa hay không?
Tiểu Tú nghĩ đến
điều này cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, lập tức chạy đi tìm vò rượu bà
Hảo ủ. Khệ nệ bưng vò rượu vào, cẩn thận đào một cái lỗ hình tròn dưới
gốc nho, sau đó đổ rượu vào, bắt đầu chờ rượu thấm hết vào đất, uống đã
rượu rồi gốc nho có thể biến chỗ đất đó thành màu đỏ nữa hay không? Tiểu Tú vô cùng tò mò.
Nhưng lúc này đây một vò rượu cũng không
làm cho đất có chút thay đổi nào, tiểu Tú có hơi thất vọng. Không phải
là đau lòng vì một vò rượu, mà là cảm mình có hơi tham lam. Đâu phải tùy tiện là có thể làm được. Có được thì nên cảm ơn, không nên nghĩ đến
việc có thêm lần nữa. Tiểu Tú cảm thấy mình nổi lên lòng tham.
Mang theo tâm trạng thất vọng đi ra ngoài, tiểu Tú ngơ ngẩn ngồi cắt dây
khoai lang, kết quả không cẩn thận bị dao cứa vào ngón tay một cái. Đau
đến mức tiểu Tú phải vứt dao đứng lên. Vừa đúng lúc tiểu Tô ôm túi này
túi nọ đi vào, nhìn đến tay tiểu Tú bị thương, vội vàng lấy tro định rải lên. Tiểu Tú đang đau, trong lòng đang phiền lại thấy tiểu Tô định rải
tro lên tay mình, lập tức khó chịu: "Anh lấy gì thoa cho tôi vậy?"
Tiểu Tô hiểu tiểu Tú không yên tâm, cho nên đành phải nhỏ nhẹ khuyên: "Bị
thương, phải cầm máu." Cũng may là miệng vết thương trên tay tiểu Tú
không lớn, rải lên một ít tro rồi lấy mảnh vải sạch sẽ bao lại, như vậy
là an toàn. Xử lý xong miệng vết thương, tiểu Tô kêu tiểu Tú ngồi nhìn,
tự mình nhanh nhẹn cắt mớ dây khoai lang còn lại. Một người làm việc,
một người ngồi ở đằng xa xem, không khí có chút cứng ngắc. Thật vất vả
mới đợi được bà Hảo trở lại, nhìn miệng vết thương của tiểu Tú cảm thấy
rất khó chịu.
Lại qua vài ngày, tiểu Tú và tiểu Tô lại đi
chợ mua thêm một số thứ về. Vừa gà vừa vịt tổng cộng ba mươi con, bình
thường nuôi thả torng vườn trái cây, chờ vịt lớn lên một chút thì thả
bọn chúng ra sông, tự mình tìm đồ ăn. Thật ra ý của tiểu Tú khá tốt. Gà
vịt thả nuôi trong vườn trái cây, bình thường thứ gà vịt bài tiết có thể trở thành phân bón cho cây ăn quả, cứ như vậy, cũng giải quyết xong vấn đề nuôi thả gà vịt. Nhất cử lưỡng tiện!
Số gà vịt mới mua
về chỉ cần cho chúng ăn ít rau xanh băm nát là được, bởi vì số lượng
nhiều, nên tiểu Tô giúp tiểu Tú bưng hộp đựng thức ăn, để cho tiểu Tú
rải cho chúng ăn. Nhìn tiểu Tú nghiêm túc cho chúng ăn, tiểu Tô lại bật
thốt lên hỏi: "Tiểu Tú, tôi được chứ?" Tay tiểu Tú run lên, toàn bộ mớ
rau trong tay bị quăng lên đầu đám gà con, khiến cho chúng xông lại
tranh giành!
******** ta là đường ranh giới ******** (Di: ta cũng nhân tiện đổi cách xưng hô)
"Tiểu Tú, anh được chứ?"
Tiểu Tô anh tốt lắm, sức khỏe tốt, tính tình cũng tốt, nhưng mà. . . . . .
Nhưng mà chúng ta mới quen nhau chưa được ba tháng, cứ như vậy mà kết
luận có phải là quá sớm hay không? Anh mới hai mươi hai, em mới mười
tám, đều còn rất trẻ, bây giờ cả hai chúng ta đều có cảm tình với đối
phương, nhưng nếu một ngày nào đó anh hoặc là em gặp được một người có
thể làm mình rung động, vậy làm sao bây giờ?
Tiểu Tú rất
muốn hỏi tiểu Tô những lời này, nhưng không thể nào nói ra lời, nhìn ánh mắt sáng ngời của tiểu Tô, trong con ngươi trong suốt có thể nhìn thấy
bóng dáng của tiểu Tú, cảm thấy trên đời này không ai có ánh mắt trong
veo đến thế, giống như ánh mắt của một thiên thần vậy, khiến cho không
ai nỡ nhẫn tâm tđế ánh mắt ấy nhiễm một chút u sầu nào.
Vì
thế tiểu Tú gật đầu: "Anh rất tốt. Em cũng rất thích. . . . . ." Vế sau
chưa kịp nói, tiểu Tú còn đang suy nghĩ xem nên nói như thế nào, đã bị
tiểu Tô ôm lấy.
"Em cũng thích anh! Em cũng thích anh!" Tiểu Tô cảm thấy hạnh phúc tới quá đơn giản, mạnh mẽ ghì chặt tiểu Tú vào
trong ngực, hết bế lại ôm, chỉ tới bị bà Hảo thấy, lúc đó mới ngượng
ngùng buông tay ra. Còn với tiểu Tú, những lời cô định nói với anh lúc
nãy cũng đã bị những cái ôm của tiểu Tô đá văng đi đâu mất. Nhìn tiểu Tô tươi cười, tiểu Tú đột nhiên cảm thấy, kỳ thật như vậy cũng rất tốt, ít nhất thì tất cả mọi người đều rất vui vẻ.
Đêm xuống, bà Hảo kêu tiểu Tú và tiểu Tô ngồi xuống thương lượng một việc."Tiểu Tô,
chuyện của con và tiểu Tú coi như đã định rồi, bà có một ý nghĩ, không
biết con có đồng ý hay không?" Tiểu Tô chăm chú nhìn bà Hảo nói chuyện,
thấy bà Hảo nói về mình, vội vàng gật đầu đồng ý.
"Bà cũng
đã bảy mươi sáu rồi, sống đến chừng này tuổi bà cũng đã hài lòng, nhưng
điều duy nhất không vừa lòng chính là tiểu Tú còn chưa về nhà chồng.
Hiện tại con và tiểu Tú rất tốt, nhà con cũng không còn người lớn, bà
nghĩ nên tranh thủ, nhanh chóng tổ chức cho con và tiểu Tú. Con thấy có
được không?"
Tiểu Tô đang tiêu hóa những lời bà Hảo nói còn tiểu Tú đã sớm nhảy dựng lên: "Bà Hảo, con còn nhỏ mà, con mới có mười tám!"
"Mười tám không nhỏ nữa, năm đó khi bà sinh đứa đầu tiên cũng mới mười bảy!" Bà Hảo nhớ lại chuyện xưa của mình."Năm mười sáu tuổi bà đến Lý gia,
mười bảy tuổi sunh con, lúc mười tám tuổi là chuẩn bị sinh đứa thứ hai
rồi. Mười tám không nhỏ nữa đâu."
Tiểu Tú thấy bà Hảo không
chịu, quay sang tiểu Tô: "Em không muốn kết hôn sớm như vậy!" Trong lòng tiểu Tô rất thích đề nghị của bà Hảo, nhưng thái độ của tiểu Tú như vậy khiến tiểu Tô cảm thấy khó khăn. Cuối cùng vẫn là bà Hảo nhượng bộ một
chút. Không kết hôn, nhưng phải đính hôn, hơn nữa phải đặt tiệc rượu mời tất cả mọi người đến uống rượu!
Kỳ thật đính hôn hay kết
hôn đều giống nhau , theo phong tục nơi này, cô gái đính hôn cũng có
nghĩa là đã thuộc về nhà người ta, có thể ở đến cùng nhau, chẳng qua là
thua kết hôn ở chỗ cái giấy chứng nhận thôi. Nhưng tiểu Tú không hiểu rõ phong tục nơi này, cho nên sau khi suy nghĩ thì đồng ý cùng tiểu Tô
đính hôn.
Tiểu Tô ngây ngẩn cả người như say rượu từ lúc từ
bên nhà tiểu Tú về, có chút hoài nghi không biết mình có đang nằm mơ hay không, một ngày trước còn đang không yên bất an sợ tình cảm của mình bị từ chối, sau một ngày bà Hảo đã nói muốn đem tiểu Tú gả cho mình, còn
muốn làm làm tiệc đính hôn, hai bên thành một đôi chỉ trong một ngày,
thật là quá hay!
Tiểu Tô cười toe toét nằm trên giường, tính toán xem lần này đính hôn phải mời người nào . Những chiến hữu trong bộ đội phải mời , còn có nguyên chính trị viên, liên trưởng, doanh trưởng, tính đi tính lại, cảm thấy một bàn hai bàn thì không ngồi được nhiều
người như vậy. Đến lúc đó nhất định phải làm thêm mấy bàn mới được.
Nghĩ đến điều này tiểu Tô lại mở tủ treo quần áo lấy ra một bọc giấy nhỏ,
trong gói giấy đều là mười đồng, năm đồng. Từ lúc tiểu Tú nói muốn cùng
nhau làm vườn cây ăn quả, tiểu Tô đã lấy hết tiền trợ cấp tàn tật đưa
cho tiểu Tú, hiện tại chỉ còn lại chút tiền này là do khi giải ngũ,
doanh trưởng và liên trưởng cho, vốn định tìm cơ hội trả lại nhưng tiểu
Tô biết tính tình của bọn họ, trực tiếp trả tiền lại bọn họ nhất định
không lấy, không bằng nhân cơ hội này, mua nhiều thức ăn một chút, để
cho bọn họ đánh chén no say là được!
Tiểu Tô lại moi từ
trong tủ ra một cái túi nhỏ bằng tơ tằm, lấy ra một đôi vòng tay và một
đôi bông tay hình hoa sen bằng ngọc. Nhìn hai thứ trang sức trên giường, tiểu Tô ở trong lòng tự nhủ: "Cha, mẹ, con đã tìm được người con yêu
rồi, hơn nữa còn đính hôn, về sau con cũng đã có gia đình riêng của
mình, hi vọng cha, mẹ ở trên trời có thể an nghỉ, con đang sống rất
tốt!"
Gom tiền và trang sức cất đi, tiểu Tô nằm ngủ một giấc không mộng mị đến hừng đông.
Mà ở bên này, đêm nay tiểu Tú ngủ cùng bà Hảo, nghe bà Hảo kể về những
chuyện trước kia của mình, kể lại cảm giác khi mình được gả vào Lý gia,
rồi lại kể tiếp những năm ngọt bùi gian khổ. Nói đến khuya, đến khi bà
Hảo ngủ quên mất, tiểu Tú vẫn chưa ngủ. Xoay người nhìn ra ánh trăng
ngoài cửa sổ, tiểu Tú suy nghĩ, bản thân mình đã được xác định rồi sao?