Ngày đính hôn vừa xong là bắt đầu vội vàng chuẩn bị lễ mừng năm mới, cho nên tiểu Tú và tiểu Tô còn chưa kịp trải qua những ngày tháng ngọt ngào sau khi đính hôn đã phải lấy lại tinh thần, bắt đầu quá cuộc sống sinh hoạt của đôi vợ chồng già.
Cái gì gọi là cuộc sống của đôi vợ chồng già? Chính là chuyện nặng nhọc do lão công làm, việc nhỏ thì do lão bà làm, nhưng dường như trong nhà không còn cái gì gọi là công việc nặng nhọc. Công việc lau chùi dọn dẹp không phải làm vì trước khi đính hôn đã dọn dẹp qua rồi, ngay cả nóc nhà cũng đã được sửa chữa tốt tới mức không thể làm gì hơn. Hiện tại chỉ cần quét tước sạch sẽ mỗi ngày thì tốt rồi.
Bắt đầu từ hai mươi tháng chạp, hương vị tết càng ngày càng trở nên rõ rệt, mỗi ngày đều có người ra bên ngoài làm công về nhà ăn lễ mừng năm mới, bà Hảo cũng đã bắt đầu tính toán xem năm nay phải chuẩn bị xem nên chưng bao nhiêu bánh bao . Ở nơi này việc chưng bánh bao, chưng bạch cao là một thói quen. Một nhà nào đó sẽ bắt đầu trước, đi thuê lồng hấp thật to về, sau đó nhà ai muốn chưng bánh bao hoặc là chưng bạch cao thì đến nhà người kia. Khi đi phải mang theo lượng củi lửa đủ cho số banh bao của mình, còn phải đưa tượng trưng một đồng tiền. Nói tóm lại thì tiền thuê lồng hấp là chia đều cho các nhà.
Hơn nữa, các nhà trong thôn đều làm ra một loại bánh bao có mùi vị riêng.
Từng nhà đều tự chuẩn bị trước nhân bánh. Tiểu Tú thích ăn bánh bao
ngọt, cho nên cô lấy đậu đỏ nấu thành chè, sau đó cho thêm chút đường
cho ngọt . Tuy nhiên tiểu Tô lại thích ăn bánh bao củ cải mà sở trường
của bà Hảo lại chính là loại bánh bao này.
Nhà mình có trồng củ cải trắng, gọt vỏ bào thành sợi tơ mỏng, lại cho thêm một chút cà
rốt vào, nhìn hồng hồng trắng trắng rất vui mắt, sau đó lấy thêm một ít
thịt điểm chút da heo đông lạnh trộn tất cả vào làm nhân bánh. Đem số
bánh bao bao này vo thành hình tròn, lớn hơn nắm tay con nít một chút,
chờ số bánh bao này được chưng chín rồi, vỏ bánh sẽ trở nên trong suốt,
ăn không ngon không ăn tiền.
Hai mươi mốt tháng chạp, đến
phiên nhà tiểu Tú gia đi chưng bánh bao rồi, sáng sớm tiểu Tú chạy ra
trước tìm mấy nhà còn chưa chưng bánh xong, chạy tới chạy lui làm cho
nhóm phụ nữ làm bánh phải nở nụ cười mắng yêu."Nhìn con mà xem, đã là
người của người ta rồi mà vẫn là ham ăn như vậy.". Chút ngượng ngùng đó
không làm tiểu Tú vốn da mặt dày ngừng ăn bánh bao đã chưng của các nhà
khác.
Cảm thấy đã gần đến giờ, tiểu Tú liền chạy về tìm bà
Hảo, năm nay bà Hảo chuẩn bị sẵn ba loại nhân, một loại là nhân đậu đỏ,
một loại là nhân củ cải chay, còn lại chính là loại tiểu Tô thích ăn
nhất củ cải trộn thịt heo. Ba loại nhân được bỏ sẵn vào trong ba cái tô nho nhỏ có quai, còn có thêm hai bó củi, vì thế tiểu Tô được phân công
nhiệm vụ cao cả. Lấy hai bó củi luồn vào hai bên đòn gánh, trên tay xách thêm một cái tô nhỏ. Nếu không phải sợ phần nhân bị đổ ra ngoài lãng
phí thì tiểu Tú còn muốn treo hai con tô nhỏ kia lên cái đòn gánh của
anh rồi.
Sau khi chuẩn bị xong, tiểu Tú giúp bà Hảo ôm hai
cái chậu nhỏ, tiểu Tô chịu trách nhiệm gánh đòn củi đi đến nơi chưng
bánh bao! Tiểu Tú nhìn tiểu Tô ôm trọng trách đầy mình, đột nhiên muốn
cười, hình như thiếu một người rồi, nếu có thêm một người nữa, thì chẳng khác gì bốn thầy trò Đường Tăng trong Tây Du Ký. Người chịu trách nhiệm gánh hành lý trong Tây Du kí là Bát Giới, tuy rằng tiểu Tô không giống
Bát Giới, nhưng sở thích ăn uống không kém nhiều lắm !
Đến
nơi chưng bánh bao, bà Hảo mới nhớ tới đã việc quên mang theo bột. Vì
thế lại sai tiểu Tô đi lấy. Còn một gia đình nữa mới đến phiên nhà bà
Hảo, cho nên trong thời gian này bà Hảo cùng tiểu Tú cũng giúp đỡ người
ta làm bánh bao. Tuy nhiên, bánh bao bà Hảo làm nhìn thật là đẹp, một
khối bột nho nhỏ đặt ở trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng vân vê là được một miếng bột hình tròn, tay chuyển cái nữa là giữa hình tròn có một chỗ
lõm, đặt một lượng nhân vừa phải vào, sau đó nhẹ nhàng ráp các mép xung
quanh lại, không cần nhiều sức lực đã hoàn thành xong một cái .
Công phu làm bánh của bà Hảo khiến tiểu Tú thèm thuồng, sau khi rửa tay cũng bắt đầu ngắt một miếng bột mì thử làm bánh bao, nhưng mà bất luận tiểu
Tú vân vê thế nào, miếng bột mì vẫn là không tròn nổi, cũng làm không
được chỗ lõm để đặt nhân, đương nhiên cũng không làm được một cái bánh
bao hoàn chỉnh. Tiểu Tú tiếp tục cố gắng làm bánh bao.
Chiếc bánh bao thành phẩm đầu tiên, trên bụng rách một miếng, thì ra là độ
dày của vỏ bánh không đều, cho nên vừa bỏ nhân vào đã rách. . . . . .
Làm tới cái thứ hai, khi tiểu Tú chú ý tới độ dày mỏng của vỏ bánh được
thì lại đã quên khống chế phần nhân bánh bao, kết quả là lần này trở
thành cái bánh bao bị hở miệng, coi bộ sửa lại chút là thành há cảo
luôn. . . . . .
Tiểu Tú còn đang muốn làm cái thứ ba thì bị
bà Hảo đập tay: "Con đã lớn như vậy mà còn thích nghịch như vậy hả? Mau
đi xem vì sao tiểu Tô đi lấy bột bánh lâu như vậy mà chưa tới đi." Không có biện pháp, bà Hảo đã lên tiếng, tiểu Tú đành phải đi chấp hành. Bà
Hảo thấy vẻ mặt vẫn còn đang thèm thuồng của tiểu Tú, thấp giọng nói với cô: "Nếu con muốn thì chờ lát nữa có thể giúp bà làm." Lời của bà Hảo
tiểu Tú hiểu rõ, số bánh bao này cho dù có nhỏ đi nữa thì vẫn cũng có
thịt, làm hư nhiều quá người ta sẽ đau lòng .
Mặc dù bà Hảo
nói như vậy, nhưng người ta vẫn khách sáo một chút, biết tiểu Tú thích
ăn bánh bao ngọt, nên chọn từ số bánh mới chưng xong lấy ra hai cái cho
tiểu Tú: "Tú, đừng nghe lời bà Hảo, lát nữa lại đến giúp dì làm mấy cái
bánh bao!" Vì thế tiểu Tú vừa gặm bánh bao vừa trở về tìm tiểu Tô .
Bà Hảo sai tiểu Tô về nhà lấy bột. Lúc nãy vừa về đến nhà tiểu Tô cảm thấy khát nước cho nên bưng chén trà trên bàn uống, có thể vì chén trà trơn, tay bị trượt nên toàn bộ nước trà đổ hết lên người. Chén trà này cũng
không nhỏ, ước chừng có thể chứa hết non nửa ấm, vì thế quần áo của tiểu Tô ướt một mảng rộng.
Men theo vườn trái cây trở về phòng
thay quần áo, tiểu Tô phát hiện từ áo bông bên ngoài cho đến áo lót bên
trong đều ướt. Áo khoác ướt nhiều nhất, trên áo lót cũng uốt một mảng
bằng miệng cái chén. Vì thế tiểu Tô đành phải lột sạch quần áo tìm bộ
khác mặc. Hôm nay thật là lạnh, tiểu Tô run cả người, nhưng tìm nửa ngày tiểu Tô phát hiện ra một chuyện, trước khi đính hôn tiểu Tú có giúp anh sửa sang lại tủ, quần áo ba quý xuân, hạ, thu đều có, nhưng vấn đề là
tìm không ra mùa đông . . . . . .
Cho nên khi tiểu Tú trở về tìm tiểu Tô , thì anh đang ngồi chồm hổm trên giường ôm chăn bông sưởi
ấm. Vừa nhìn thấy tiểu Tú bước vào vào, anh dùng ánh mắt rưng rưng nhìn
tiểu Tú: "Quần áo! Quần áo!"
Lúc mới thấy tiểu Tô ngồi chồm
hổm trên giường, tiểu Tú còn tưởng anh bị gì, nhưng sau khi nhìn tiểu Tô cũng biết lý do, thật ra, đầu óc tiểu Tô cũng có chút thẳng thái quá,
hai tủ đựng quần áo một cái bên trái một cái bên phải, tiểu Tô chỉ mở
cái bên trái ra để đó, trong khi cái bên phải lại không thèm động vào.
Tiểu Tú thở dài một hơi, đi lấy quần áo cho tiểu Tô. Khi lấy quần áo đưa cho tiểu Tô , tiểu Tú phát hiện cánh tay vươn ra từ trong chăn của tiểu Tô
trơn láng! Vì thế ý xấu nổi lên! Cố ý đùa giỡn tiểu Tô, cầm quần áo đặt
cách tiểu Tô không xa lại không gần. Cái gì gọi là không xa lại không
gần, chính là ý nói cho dù tiểu Tô vươn tay ra thì cũng vẫn thiếu một
chút.
Quả nhiên mọi chuyện y như tiểu Tú lường trước, tiểu
Tô không sinh nghi chút nào mở chăn vươn người ra, toàn thân như Đàm Hoa Nhất Hiện (Di: ý nói bỗng thấy lại biến đi ngay), mặc dù chỉ là ngắn
ngủn, nhưng vẫn khiến tiểu Tú rất là vừa lòng. Dáng người của tiểu Tô
rất đẹp, cơ bụng cùng cơ ngực đều có, hơn nữa nhìn thật ngon miệng,
không biết là do trời lạnh, hay là do quần áo ma sát, hai điểm nho nhỏ
màu hồng trước ngực tiểu Tô đã dựng lên.
Tiểu Tú rất muốn
chạy lại sờ một phen, hoặc là gặm một cái, nhưng vì không muốn tiểu Tô
nghĩ mình không đứng đắn, cho nên tiểu Tú đành phải nén lại nuốt nước
miếng. Khi đi bên cạnh tiểu Tô ôm thau bột đi trên đường, tiểu Tú vẫn
còn suy nghĩ về dáng người của tiểu Tô, hơn nữa dũng cảm sờ soạng eo
tiểu Tô một cái.
Cảm giác tốt lắm, tuy rằng cách mấy tầng
quần áo, nhưng vẫn có thể cảm giác được nơi đó... lực lưỡng. Tự an ủi dạ sói của mình, tiểu Tú cúi đầu cười khùng khục, sau đó phát hiện một bàn tay của tiểu Tô đang vươn qua, hơn nữa chuẩn xác nắm bàn tay nhỏ bé của tiểu Tú!
Bàn tay to nắm bàn tay nhỏ, nắm đến mức mặt tiểu
Tú ửng hồng, nhìn chung quanh một hồi, phát hiện trên đường không có
người, lúc này mới đánh bạo được một tấc lại muốn tiến một thước! Vươn
tay qua quàng vào tay tiểu Tô. Tuy nhiên khi đến nơi chưng bánh bao,
tiểu Tú lại buông cánh tay của tiểu Tô ra, lúc không có người thì mới có thể lớn mật. Khi có người thì phải biết kiềm chế. Chúng ta phải kiềm
chế!sssssssssssssss