Tiểu Tú muốn gặp đứa bé kia, không biết sao lại nghĩ vậy. Tuy rằng chưa thấy nó bao giờ, nhưng tiểu Tú cảm thấy đứa bé kia như một phần sinh mệnh
của mình. Tiểu Tô trước giờ đều nghe lời tiểu Tú, đương nhiên là cũng nghe theo tiểu Tú chuyện này luôn, nhưng việc tiểu Tú muốn tự mình gặp đứa bé, thì tiểu Tô không đồng ý.
"Một mình em đi anh không đồng ý. Mặc dù em biết địa chỉ, nhưng em biết đường đi thế nào à?" Tiểu Tô nhất quyết không đồng ý cho tiểu Tú đi một mình, muốn đi phải có anh đi cùng: "Một cô gái trẻ tuổi như em đi một mình đến đó, anh rất lo lắng. Tốt nhất là nên để anh đi cùng."
Dù anh có nói gì tiểu Tú cũng không chịu. Bà Hảo cũng khuyên tiểu Tú: "Tú Tú, đây là con nhà người khác, con ôm về làm gì? Chẳng lẽ con muốn giúp người khác nuôi con hay sao?" Thấy tiểu Tú chỉ lo sắp xếp hành lý cho mình, bà Hảo giận: "Con đi đi, cho dù ôm nó về bà cũng không giúp con trông nó đâu. Tự con ôm về thì tự con trông đi."
Tuy rằng đã nói hết nước hết cái, nhưng tiểu Tú vẫn cứng đầu."Tô, anh xem bà Hảo đã hơn 70 tuổi rồi, anh không nên đi, buổi tối còn phải chăm sóc cho bà nữa. Em đi rồi sẽ quay về sớm. Tuy rằng lúc đầu em rất muốn đưa nó về nuôi, nhưng ngẫm lại cũng không có khả năng lớn." Tiểu Tú không biết nên nói cảm giác ràng buộc mạnh mẽ này với tiểu Tô.
Tiểu Tô ngồi trong phòng tiểu Tú im lặng không lên tiếng. Đứa bé tiểu Tú
muốn đi gặp là con của chiến hữu anh, mấy năm nay tất cả mọi người ở
chung một khu, tình cảm rất khắng khít. Nhưng tiểu Tú cũng là người mình không muốn buông tay."Thật sự không cần anh đi với em?" Tiểu Tú thấy
tiểu Tô có vẻ xuôi rồi, vội vàng gật đầu!
"Anh đừng coi
thường em chứ, năm ngoái em còn đi theo mọi người đến Tô Châu, Vô Tích
bán bao gối thêu hoa đó." Mùa xuân năm ngoái tiểu Tú theo cô gái khác
trong thôn đi bán bao gối. Mặc dù những bao gối được thêu trong lúc rảnh rỗi đem bán không phải của tiểu Tú, mà do bà Hảo làm cũng rất đẹp.
Nhưng giờ bà Hảo đã hơn 70 rồi, mắt không còn tốt nữa, cho nên không còn làm
nhiều, tiểu Tú đi theo những người khác bán bao gối cũng chỉ vì muốn xem cuộc sống hiện tại như thế nào. Bây giờ tiểu Tú nói ra chuyện này cũng
vì muốn tiểu Tô yên tâm, giờ cô cũng không còn là cô gái nhỏ nữa, cô
biết tự chăm sóc bản thân.
Nhìn đôi mắt tha thiết của tiểu
Tú, tiểu Tô đành phải đầu hàng, thở dài: "Nếu muốn thì em đi đi. Nhưng
em phải cẩn thận, chú ý an toàn." Mặc dù tiểu Tú chưa từng giận dữ với
tiểu Tô, trước giờ luôn dịu dàng, khi làm việc luôn hỏi ý kiến, thương
lượng với anh, nhưng tiểu Tô biết tiểu Tú không hề giống như những gì cô thể hiện ngoài mặt.
Được tiểu Tô đồng ý, tiểu Tú rất vui
vẻ. Cười hì hì bổ nhào vào người tiểu Tô, hôn mấy phát vào mặt tiểu Tô.
Tiểu Tô sờ sờ gương mặt ướt lỗ chỗ, dở khóc dở cười. Tiểu Tô bị động tác vừa rồi của tiểu Tú đốt lửa. Vừa rồi mặc dù tiểu Tú hành động khá
nhanh, nhưng cảm giác về đôi môi mềm mại của người con gái mình yêu
không thể quên được.
Quay đầu nhìn tiểu Tú khom người sắp
xếp đồ, tuy rằng trên người chỉ mặc quần áo bình thường, nhưng vẫn không giấu được dáng người của tiểu Tú. Đặc biệt là vòng eo thon nhỏ, nhìn
thế nào thì người tiểu Tú cũng giống hình số 8. Tiểu Tô kìm không được
đứng lên, đi đến bên cạnh tiểu Tú, vươn tay kéo tiểu Tú về phía mình.
Tiểu Tô ôm tiểu Tú vào ngực, đôi tay ghì chặt vòng eo thon nhỏ của tiểu Tú.
Tiểu Tô đẩy nhẹ cho đầu tiểu Tú tựa vào lồng ngực mình, vừa ngửi mùi
thơm của cơ thể tiểu Tú, vừa vụng trộm luồn tay vào trong áo tiểu Tú.
Tay của tiểu Tô rất ấm áp, tiểu Tú cảm giác như vậy khi tay tiểu Tô vươn vào trong áo cô. Tiểu Tú cũng không bắt tiểu Tô phải lấy tay ra.
Tiểu Tô vốn đang rất khẩn trương sợ tiểu Tú bắt anh thu tay lại, nhưng tiểu
Tú không có động tĩnh gì, tiểu Tô biết tiểu Tú ngầm đồng ý. Vì thế càng
không dừng lại. Tiểu Tô không phải người phóng khoáng, luôn chú ý mặt
mũi của mình, nhưng giờ anh cũng không kiềm chế nổi.
Tiểu Tô vội vàng xoay tiểu Tú lại, ngừng một chút, sau đó nhanh chóng tấn công
đôi môi đỏ mọng mà mình đã chờ lâu. Môi của tiểu Tú rất mềm, mang theo
mùi thơm đặc trưng của con gái. Đây là cảm giác tuyệt nhất mà tiểu Tô
cảm nhận được, nhưng chỉ vậy thì tiểu Tô không thể nào dập tắt được ngọn lửa trong lòng mình. Vì thế cẩn thận lần tìm đầu lưỡi, cẩn thận mút lấy môi tiểu Tú như trẻ con mút sữa vậy.
Không có nhiều kinh
nghiệm, nên tiểu Tú có cảm giác mình là như đang đứng giữa băng với lửa. Trong lúc tiểu Tô đang cố gắng dụ dỗ quấn lấy đầu lưỡi của tiểu Tú cùng nhau nhảy múa, thì bên kia tiểu Tú không dễ chịu chút nào, tiểu Tô sợ
tiểu Tú sẽ chạy trốn, cho nên vươn hai tay vây tiểu Tú trong lòng ngực
của mình, không ngờ càng hôn càng kích động, tiểu Tô là người thô kệch,
lại mới giải ngũ, chỉ biết cố gắng ôm tiểu Tú, ra sức hôn cô, không hề
biết đôi tay cũng có thể mê hoặc tiểu Tú. Tiểu Tú cảm thấy eo của mình
không chịu nổi nữa, bị tiểu Tô ghìm chặt quá!
Tiểu Tú cố
gắng gỡ đôi tay đang bám trên eo mình ra, nhưng tiểu Tô không chịu dừng
lại, tiểu Tú làm thế nào cũng không chịu buông tay, cho nên tiểu Tú vì
mục tiêu mình có thể chạy nhảy vào ngày mai, đành phải thay đổi phương
thức tác chiến. Vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt tiểu Tô, đảo khách thành
chủ nhẹ nhàng tách khỏi lưởi của tiểu Tô, dù tiểu Tô không muốn tách
ra, nhưng động tác không nhanh bằng tiểu Tú.
Nhẹ nhàng hôn
lên vành tai của tiểu Tô, nhẹ nhàng điểm từng chút một như kiến cắn.
Tiểu Tô cảm thấy phấn khích: bị người mình yêu đối đãi như vậy, thân thể khẽ run lên, nhỏ giọng rên rỉ. Tay cũng nới lỏng một chút, tiểu Tú cảm
thấy khá vui nên tiếp tục đùa . Ý nghĩ xấu xa xuất hiện, vươn đôi tay
lạnh băng luồn vào trong vạt áo của tiểu Tô,
Tiểu Tú vừa khẽ cắn vành tai của tiểu Tô, vừa vuốt ve lồng ngực của tiểu Tô. Tiểu Tô
cảm thấy mình nóng lên, đôi tay lạnh băng của tiểu Tú xoa ngực như thể
ngày hè nóng nực được ăn một miếng dưa hấu mát lạnh vậy, bàn chân không
tự chủ lui về phía sau hai bước, mất thăng bằng ngã xuống giường tiểu
Tú. Tiểu Tú theo quán tính cũng ngã úp lên ngực của tiểu Tô, tuy rằng
cách vài tầng vải bông, nhưng vẫn cảm nhận được tiểu Tô đang hưng phấn
bừng bừng. . . . . .
Tiểu Tú nổi lên ý xấu, lột từng món đồ trên người tiểu Tô xuống.