Ông Xã, Chúng Ta Cùng Nhau Làm Ruộng Đi

Chương 52



Kể từ ngày bắt gặp chuyện của vợ Tiểu Tứ, tiểu Tú mấy ngày đều lo lắng chị ấy sẽ bỏ lại con để tái giá. Đứa bé không cha vốn đã đáng thương rồi, nếu không có mẹ, vậy lại càng đáng thương. Nhưng là qua mấy ngày cũng không có tin tức gì truyền tới, vì vậy tiểu Tú cũng không chú ý nữa.

Phòng ốc xây rất nhanh, đã xong phần móng, có thể thấy hình dáng rồi. Thấy vậy bà Hảo rất hài lòng, đỡ tiểu Tú đứng ở bên cạnh nhìn phòng ốc."Tú a, chân bà đã yếu rồi, đến lúc xây xong bà ở luôn tầng một, căn phòng hướng phía đông thật không tệ." Bà Hảo nói lời này thì cười rất vui vẻ, đây là cháu rể giúp bà xây phòng ốc.

Tiểu Tú nhìn căn phòng bà Hảo chỉ một chút, nhưng là cũng không nhìn ra thứ gì , phòng ốc mới xây chưa cao đến nửa người, tiểu Tú thật là nhìn không ra có cái gì tốt. Nhưng nếu bà Hảo nói muốn ở phòng đó, vậy thì theo ý bà để trang trí phòng, bà ở cũng thích hơn.

Thấy bà Hảo và tiểu Tú tới, người phụ nữ làm giúp liền nói : "bà thật có phúc lớn, được cháu rể xây lại nhà cho." Bà Hảo nghe vậy rất vui mừng. Rõ ràng trong lòng rất hả hê, nhưng vẫn nói một câu: "A, bọn nhỏ thật không hiểu chuyện, con gái lấy chồng như bát nước hắt đi, tiểu Tú nhà bà cũng không hiểu được phải giúp nhà chồng! Nhưng tiểu Tô thật tốt, mọi thứ đều muốn thật chu đáo ."

Tiểu Tú đứng lâu cảm thấy eo có chút mỏi, liền một tay chống nạnh nhìn bà cùng người ta khoe khoang. Vừa nhìn còn vừa lấy tay đấm đấm ngang hông, muốn cho mình thoải mái một chút, đang đấm đã thấy tay ại giúp mình đấm bóp, quay đầu nhìn lại, thấy tiểu Tô cau mày giúp mình đấm lưng. "Hôm nay sao anh về sớm vậy?"

Tiểu Tô không trả lời, lại hỏi một câu: "Eo của em mỏi lắm sao? Hay ngày mai đi viện khám một chút?" Vừa nói vừa đỡ tiểu Tú đi về." Em ngủ chút đi, chờ một lát anh mang cơm vào phòng cho em, em chỉ cần ngồi trên giường ăn là được rồi." Nói xong tiểu Tô giống gà mẹ bảo vệ gà con che chở tiểu Tú đi về phòng.

"Bà Hảo, con đưa tiểu Tú về trước, bà cũng mau trở về ăn cơm nhé!" Lúc gần đi tiểu Tô hướng về phía bà Hảo gọi một tiếng, bà Hảo đang nói chuyện hăng say nên liền nói: "Được rồi." rồi tiếp tục cùng người ta nói chuyện phiếm.

Hôm nay, từ buổi sáng bà Hảo đã bắt đầu hầm canh gà, hầm cách thủy đến bây giờ không riêng gì thịt mà xương cũng đã mềm, ăn đều không cần nhai, nhẹ nhàng ngậm đã có thể nuốt xuống. Buổi chiều sau khi ngủ trưa dậy, tiểu Tú đã ăn trước một chén canh, lại gặm một cái đùi gà. Ăn xong lại muốn ăn nữa, nhưng tiểu Tú muốn buổi tối cùng mọi người cùng nhau ăn nên không múc thêm nữa.

Tiểu Tô trở lại đã ngửi thấy mủi thơm của canh gà, cũng thèm ăn: "Tiểu Tú, tay nghề của bà Hảo thật tốt. Anh về cũng hơn một năm ăn cơm bà nấu bây giờ ăn cơm ai nấu cũng không thấy ngon!" Tiểu Tú cười nhìn hắn: "Vậy anh chịu khó một chút khi nào rảnh thì nhờ bà dạy cho nấu, khi nào muốn ăn thì tự nấu, nấu cho em ăn nữa!"

Tiểu Tú nấu cơm thì tạm được nhưng lại không biết nấu mấy món ăn, nấu chín thì được nhưng sẽ không có vị gì, như vậy sẽ phải lãng phí nhiều nguyên liệu nấu ăn. Cho nên Tiểu Tú mới nói để tiểu Tô học tài nấu ăn của bà Hảo."được rồi, chờ xây nhà xong anh sẽ học, đến lúc đó em muốn ăn gì thì anh sẽ nấu cho em."

"Được, em sẽ nhớ kĩ, đến lúc anh không nấu được sẽ phạt anh."

"em muốn phạt gì nào?" Tiểu Tô một bên cùng tiểu Tú nói đùa, một một bên dọn cơm ra, tiểu Tú ở bên cạnh cầm bát đũa."Em liền phạt anh ba ngày không được vào phòng ngủ!"

Vợ chồng son cười cười nói nói, chờ bà Hảo về cùng nhau ăn cơm tối. Lúc ăn cơm bà Hảo vẫn nói: "Tiểu Tô, bà thật vui vẻ. bây giờ là lúc bà cực kỳ có mặt mũi. Bọn họ tất cả nói bà có phúc khí, bà cũng cảm thấy bà là có phúc khí. Có cháu gái tiểu Tú này, nó lại gả cho cháu rể tốt nữa."

Tiểu Tú, tiểu Tô cười cười không nói lời nào, chỉ là thấy bà vui vẻ ăn cơm cũng ngon hơn. Ăn xong cơm tối, tiểu Tô đỡ tiểu Tú đi ra ngoài tản bộ, bà Hảo liền nói: "các con đi đi, bà ở nhà dọn dẹp một chút. Nhớ về sớm nhé."

Cứ như vậy tiểu Tô và tiểu Tú liền ra cửa đi tản bộ, trên đường gặp phải người mới vừa tan việc hoặc mới từ quan trở lại người. Tiểu Tú cùng tiểu Tô đều cùng người khác chào hỏi, đến lúc này Tiểu Tú phát vai vế của mình không nhỏ, trừ mấy người lớn tuổi, những người khác đều gọi thím, cô. Khoa trương hơn còn có mấy đứa trẻ gọi là bà nội.

“ bà nội, bế bế”. tiểu Tú giật giật miệng, nhìn thấy ánh mắt ngây thơ của đứa bé cũng chỉ biết vỗ vỗ đầu nó.

Trong lúc lơ đãng đi ngang qua xã, thấy những đống cỏ, tiểu Tú lại nghĩ đến vợ Tiểu Tứ, "Tiểu Tô, hiện tại nhà chúng ta có bốn năm mẫu ruộng rồi, anh định trồng gì?" Thấy tiểu Tô ban ngày phải đi làm, tan việc còn phải về nhà làm ruộng, tiểu Tú thấy hơi khó chịu, lại nói nếu không làm ruộng thì đồ trong không gian cũng đủ cho một nhà ba người ăn, hơn nữa còn ngon hơn bên ngoài trồng!

Tiểu Tô cũng không cảm thấy mệt, làm lính mấy năm nên đã sớm rèn luyện thể lực tốt: "Không cần lo lắng, ban ngày đi làm cũng chỉ chạy một chút nghiệp vụ, cũng không phải công việc dùng đến thể lực, buổi tối làm ruộng một chút cũng không sao." Tiểu Tô ngẩng đầu nhìn trời: "chúng ta đi cũng một lúc rồi, về nhà đi thôi, nhìn em xem nên về nhà ngủ sớm mọt chút."

Lúc này trời đã hơi tối, tiểu Tú nhìn trời một chút cũng gật đầu: "Được rồi, chúng ta về thôi. Trở về lại đi hái ít trái cây ăn!" Mặc dù nói trong không gian hái quả thì chỉ cần tiểu Tú nghĩ một chút là có thể hái xuống, nhưng tiểu Tô lại không muốn tiểu Tú sử dụng chức năng này. Bởi vì tiểu Tô không biết tiểu Tú dùng những công năng này có ảnh hưởng đến than thể không. Vì vậy, tiểu Tô tự mình lên cây hái.

Tiểu Tô đỡ tiểu Tú: "Hôm nay em muốn ăn trái cây gì?" Trong không gian đã có nhiều loại, lựa chọn cũng nhiều hơn. Mà bây giờ tiểu Tú thưởng thức cũng hay thay đổi, cho nên trước một lần hái cũng hỏi ý tiểu Tú. Tiểu Tú suy nghĩ rồi nói: "Em muốn ăn quả dâu rồi, nhưng không biết đã chín chưa."

Tiểu Tô đã biết tiểu Tú muốn ăn quả gì. Nhưng quả cây dâu tằm còn chưa chín , trong không gian còn có quả nho cũng như vậy chưa thể ăn. Làm cho tiểu Tú là thèm ăn nhưng không được ăn."để anh đi xem một chút nếu chín anh liền hái cho emi ăn. Không có thì ăn cái khác."

May mà tiểu Tú không kén ăn, không được ăn cũng thôi. Bởi vì tiểu Tú cảm thấy mình rất may mắn. Đang ở cái thời đại này, được ăn thế này đã tốt lắm rồi, trước kia nghe mẹ nói một năm cũng chỉ được ăn một ít hoa quả.

Lúc trở về, tiểu Tô đỡ tay tiểu Tú, tiểu Tú thấy tiểu Tô cực kỳ cẩn thận rất đáng yêu: " Ta nói, tiểu Tô tử, chỉ cần hầu hạ tốt bản Thái hậu, nhất định cho ngươi chức vị và tiền bạc!" Tiểu Tô sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh phản ứng lại: "nương nương, tiểu Tô tử nhất định hầu hạ ngài tốt, nhưng tiểu Tô tử không cần chức vị cũng không cần tiền bạc, chỉ cần nương nương một lòng đối tốt với tiểu Tô tử!"

Hai người cứ như vậy trêu chọc nhau đi về nhà, chỉ là nửa đường chạy ra một đứa trẻ, thiếu chút nữa va vào người tiểu Tú, may mà tiểu Tô phản ứng nhanh, một tay kéo đứa bé ra. Lúc đứng vững nhìn kỹ lại, lại là con Tiểu Tứ, vì vậy tiểu Tô hỏi "Hồ Tử, đã trễ thế này tại sao không về nhà vậy?"

Không ngờ Hồ Tử khóc lên : "Mẹ con bị bệnh, con đang muốn tìm thầy thuốc…….!" Vừa nghe Hồ Tử nói, tiểu Tô cùng tiểu Tú liền theo Hồ Tử về nhà xem. Nhà Hồ Tử cũng không lớn, chỉ có hai gian nhà trệt, đẩy cửa ra đã thấy mùi khó ngửi. Tiểu Tú ngửi thấy mùi này đã buồng nôn, vì vậy khoát tay không muốn tiến vào, vì vậy tiểu Tô tìm cái ghế để cô ngồi xuống, lúc này mới lôi kéo Hồ Tử đi vào nhà xem có sao không.

Vào nhà đốt đèn, tiểu Tô quay người lại nhìn thấy vợ Tiểu Tứ miệng sùi bọt mép nằm trên giường, nhất thời liền sợ hết hồn, vội chạy lên trước xem vợ Tiểu Tứ có hơi thở không, may mắn là còn hơi thở yếu ớt. Vì vậy tiểu Tô liền dặn dò Hồ Tử: "Hồ Tử, con ở đây trông mẹ để chú đi tìm đại phu." Hồ Tử khéo léo gật đầu một cái.

Ra cửa, tiểu Tô cũng không kịp cùng tiểu Tú nói gì, chỉ nói câu: "Em ở đây chờ anh một chút." Liền chạy đi. Tiểu Tô chạy về nhà cùng bà Hảo nói một tiếng tiểu Tú ở nhà Tiểu Tứ, nói bà nhanh sang đón tiểu Tú về. Sau đó chạy sang nhà Thôn trưởng, Thôn trưởng vừa nghe thấy tiểu Tú nói vội chuẩn bị đi.

Chỉ là lúc tiểu Tô cùng thôn trưởng đem vợ Tiểu Tứ đưa đến bệnh viện thì vợ Tiểu Tứ đã không cón hơi thở, dù thầy thuốc cố gắng cấp cứu vẫn không thể nào cứu người trở lại. Không thể không mang người trở về. Bởi vì tiểu Tô ngày mai còn phải đi làm, cho nên tiểu Tô không ở lại, lúc tiểu Tô từ nhà tiểu Tứ đi về đã nửa đêm.

Về đến nhà rón rén rửa mặt, cẩn thận nằm ngủ bên cạnh tiểu Tú, nhưng tiểu Tú vẫn bị đánh thức: "Tô, vợ Tiểu Tứ như thế nào rồi?" Tiểu Tô ngáp nói: "Người không thể cứu được, bệnh viện trả về rồi. Hồ Tử sang nhà thím bên cạnh ngủ. Hiện giờ chú bác nhà tiểu Tứ đang xử lý . Ngày mai trước khi đi làm anh lại qua xem một chút."

Tiểu Tô đã cố hết sức, vỗ vỗ lưng tiểu Tú, ôm cô vào trong ngực: "Ngủ đi, trời đã sắp sang rồi." Vừa nói chuyện một chút tiểu Tô cũng ngủ luôn, nhưng tiểu Tú lại ngủ không được. Không biết là ban ngày ngủ nhiều, hay tại sao. Nhưng nhìn đến vẻ mệt mỏi của tiểu Tô, tiểu Tú cũng không có gọi dậy. Dựa vào trong ngực tiểu Tô, tiểu Tú cảm thấy an tâm, từ từ liền ngủ.

Ngày hôm sau lúc tiểu Tú còn đang ngủ, liền nghe thấy nơi xa truyền tới tiếng kèn. Lúc tiểu Tú dậy thì tiểu Tô đã đi làm rồi, bà Hảo cũng đi hỗ trợ. Vì vậy tiểu Tú liền mang ghế bành ngồi ở trong sân phơi nắng. Theo phong tục, tiểu Tú đang mang thai, Tiểu tú là không thể đi tham gia đám tang, tránh cho dính cái gì không sạch sẽ.

Vì vậy tiểu Tú cũng đành phải ngồi trong sân, nghe tiếng kèn truyền đến, nhớ tới mấy ngày trước còn thấy vợ Tiểu Tứ cùng người khác ở chung một chỗ, tiểu Tú đã nghĩ vợ Tiểu Tứ thực sự nghĩ không thong sao mà lại uống thuốc sâu? Có chuyện gì mà nghĩ quẩn như vậy, hiện tại để lại con thơ khồn cha không mẹ thật đáng thương.

Nhưng nếu như có thể tiểu Tú vẫn muốn biết vợ Tiểu Tứ tại sao phải uống thuốc sâu, bởi vì tiểu Tú cảm thấy, người có thể làm ra chuyện phóng hỏa sẽ không dễ dàng đi đến đường cùng. Hơn nữa, vợ Tiểu Tứ không phải đang định tái giá sao? Tại sao lại tự sát đây? Nhưng hiện tại những thứ này cũng đã không quan trọng, người đã không còn, nói gì cũng không kịp nữa rồi.

Vợ Tiểu Tứ chết ở trong thôn liền một trận xôn xao, trở thành chuyện nhiều chuyện rất nhiều người nói, cái gì cũng lôi ra nói. Có người nói tiểu Tứ trên trời cô đơn nên về đón vợ theo, cũng có người nói Tiểu Tứ thấy vợ muốn tái giá, vì vậy mất hứng liền về mang vợ đi. Nhưng mặc kệ nói như thế nào cũng vô ích, chỉ để lại Hồ Tử, nghe nói Hồ Tử được ông ngoại mang về nuôi.

Náo nhiệt đi qua cuộc sống tiếp tục, tiểu Tú và bà Hảo ngày ngày nhìn phòng ốc xây càng ngày càng tốt, thật nhiều việc phải làm bà Hảo cùng tiểu Tú không có thời gian suy nghĩ việc khác nữa.

Theo tập tục khi đổ mái nhà cần mời bánh kẹo. Chủ nhà phải chuẩn bị bánh kẹo, còn có pháo. Chờ sư phụ đem xà nhà đưa vào vị trí thì chủ nhà phải đốt pháo, còn phải đứng ở trên lầu hướng lầu dưới ném bánh kẹo xuống. Tóm lại, đây là một trõng những chuyện lớn khi xây nhà cần làm. Phải làm thật náo nhiệt.

Vốn là những thứ này do nhà mẹ đẻ của chủ nhà chuẩn bị, nhưng tiểu Tú cũng chỉ có bà Hảo là người than duy nhất, vì vậy đều phải tự mình chuẩn bị, cho nên tiểu Tú cùng bà Hảo vội vàng chuẩn bị mọi thứ. Thím nhà bên cũng sang hỗ trợ. Ba người đàn bà thành cái chợ, ba người vừa chuẩn bị vừa đùa giỡn nhau. Nói chuyện nhà ở thôn Đông với thôn Tây, nói nhà nàng dâu nhà ở thôn Đông hết ăn lại nằm, nói mẹ chồng thật độc ác, tóm lại tiểu Tú chỉ xem như là nghe kể chuyện cổ tích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.