Ông Xã, Chúng Ta Cùng Nhau Làm Ruộng Đi

Chương 67



Chọn mãi tiểu Tú cũng đã chọn được rất nhiều cây rồi, nhưng vẫn cảm thấy thiếu thiếu, mà trên chợ cũng rất ít người bán cây xanh. Liền hỏi "chú à, trong nhà chư còn cây không? Con muốn mua thêm một ít nữa." Tiểu Tú hỏi chú bán cây, ngoài ý muốn biết được trong nhà chú ấy còn rất nhiều cây.

"Trong nhà cũng vẫn còn, con muốn những cây gì?" chú bán cây vừa nói vừa lấy khăn trên vai lau mồ hôi trên mặt. Thuận tay để cây xanh vào khung, lấy ít nước uống vài hớp.

"Nhà chú có đến 350 cây không." Tiểu Tú cũng hỏi luôn. Nếu có nhiều giống cây ăn quả thì làm luôn một vườn cây tư nhân, về sau lấy trái cây trong không gian ra cũng có thể nói với mọi người, tránh cho người khác nghi ngờ. Nếu như là cây xanh cũng tốt, trồng thêm vài năm là có thể qua tay cũng kiếm được tiền.

Chú bán cây vừa nghe vậy thì vui vẻ nói: "Cây nhà chú cũng có nhiều, con muốn mua thì mỗi loại cũng có thể lấy 50 cây?"

Tiểu Tú gật đầu một cái: "chú yên tâm, con sẽ lấy hết nhưng chú phải giảm giá cho con đấy nhé!"

"Được, con không nói chú cũng giảm giá cho con thôi." Rồi tiểu Tú cùng chú bán cây thương lượng một hồi, chờ lúc tan chợ tiểu Tú liền đi cùng chú tới vườm ươm xem một chút. Chọn cây xong thì liền nhờ người mang về giúp. Tiểu Tú sợ mọi người lo lắng nên nhờ hàng xóm nhắn về trước là cô sẽ về muộn.

Vườn ươm của chú Lâm cách chợ cũng không xa lắm, chỉ khoảng mười dặm đường. Đến vườn ươm, tiểu Tú vừa nhìn đã thấy rất nhiều cây giống. Chú Lâm tiện tay đem xe đạp để lại ven đường, chỉ vào những cây đó nói: "Đây đều là nhà chú trồng, con tự mình xem đi, chon cây nào thì bảo chú bọc rễ lại."

Tiểu Tú gật đầu một cái: "chú Lâm, chú giới thiệu một chút đi, nhiều cây như vậy con cũng không biết là cây gì." Chú Lâm cười, liền đi theo sau tiểu Tú giới thiệu từng loại cây, đây là cây ăn quả, đó là cây hoa, đó là cây XX. Lúc giới thiệu xong một vòng, tiểu Tú cũng nắm chắc một số cây rồi. Liền làm theo lời nói lúc ở trong chợ, mỗi loại lấy 50 cây. Tất cả lớn nhỏ tính xong cũng không sai biệt lắm có bảy tám trăm cây.

Chú Lâm một mình không thể bọc hết cây cho tiểu Tú, liền đi kêu thêm người cùng giúp một tay."Tiểu Tú, lát nữa chú sẽ gọi cho cháu cái máy kéo, đi mấy lần là có thể mang hết cây về." Tiểu Tú mới vừa rồi còn đang suy nghĩ là nhét hết cây vào không gian mang về, quên mất là có thể kêu máy kéo, chú Lâm nói vậy tiểu Tú cũng liền đồng ý: "Vậy cháu cũng không khách khí, sẽ phải phiền toái chú Lâm rồi."

Mọi người cùng nhau bọc rễ cây lại. Cây ăn quả thì mỗi gốc một bọc, cây hoa và cây xanh thì hai gốc một bọc. Có 350 gốc cây ăn quả, 450 gốc cây hoa và cây xanh, tổng cộng là 800 gốc cây. Giá là 925 đồng tiền. Chú Lâm cũng là người sảng khoái, bỏ đi số lẻ, lấy của tiểu Tú 920 đồng tiền.

Máy kéo đi đến mấy lần mới trở hết về 800 cây. Đến chuyến cuối cùng tiểu Tú đi cùng xe về đến nhà, từ trong không gian hái một ít trái cây cho những người trở cây đến. Tất cả cây xanh đều để ở đầu thôn tây. Những năm này trị an vẫn bảo đảm nên không cần lo lắng. Tiểu Tú như trộm nhìn bốn bề vắng lặng, nhanh chóng đem một nửa cây vào trong không gian tiến hành ưu hóa. Còn một nửa liền ở để lại chỗ này. Chuẩn bị ngày mai sẽ trồng hết xuống.

Ngày hôm sau, tiểu Tú cùng tiểu Tô dậy lúc sớm tinh mơ, lúc trời còn mờ tối đi đến đầu thôn tây để trồng cây. Đem những cây trong không gian ra, đem những cây bên ngoài bỏ vào không gian. Sau đó vợ chồng hai người phân công hợp tác, một đào hố, một để cây vào . Tiểu Tô ra sức đào hố, tiểu Tú thì thoải mái bỏ cây xống hố.

Đợi trời sáng rõ, các nhà bắt đầu đốt lửa nấu cơm, vợ chồng son cũng thu thập đồ đạc về nhà ăn điểm tâm. Trên bàn cơm bà Hảo có chút lo lắng: "Tú, ngươi mua nhiều cây như vậy, sẽ không sợ người ta vu cho là theo chân Tư Bản Chủ Nghĩa chứ?" bà Hảo với chuyện này ấn tượng rất sâu.

" bà Hảo, không cần sợ chuyện đã qua." Tiểu Tú là trong lòng có tính toán, về phía sau cũng sẽ không xuất hiện tình huống như vậy. Tiểu Tú không rõ ràng lắm chính sách năm mươi năm không đổi điều lệ có còn hay không. Nhưng tiểu Tú vẫn tin tưởng việc mình đã trải qua."Về sau đều là những ngày tốt đẹp. Bà Hảo thấy đấy, chúng ta bây giờ cũng đã có lầu trên lầu dưới, đèn điện, hiện tại chỉ không có điện thoại thôi. Nói không chừng qua mấy năm chúng ta cũng có thể có rồi!"

Bà Hảo nghe tiểu Tú nói như vậy, mắt cũng cười híp: "Điện thoại cũng có thể dùng sao?. Ta nghe người ta nói trong thôn còn chưa có điện thoại đâu, nhà chúng ta vậy đã là tốt nhất thôn rồi?"

"bà Hảo, có điện thoại cũng không phải việc gì khó. Không chừng qua khoảng mười năm không cần phải kéo dây điện thoại thật dài còn có thể đem điện thoại mang bên mình đấy!" Không thể như vậy sao, những năm 90 Đại Ca Đại, BB cơ, xa hơn sau đó lại có điện thoại di động, điện thoại thông minh. Dĩ nhiên, hiện tại thì bà Hảo chỉ coi lời tiểu Tú nói là trêu chọc mình thôi.

Thừa dịp tiểu Tú cùng bà Hảo khoe mẽ, tiểu Tô quay đầu cùng Ngọc Kỳ nói: "Cơm nước xong giúp đỡ anh đi đầu thôn tây trồng cây đi, nhiều cây như vậy chắc cũng phải trồng hai ba ngày mới xong." Ngọc Kỳ ăn cháo, gật đầu một cái: "Được, trồng trọt em không hiểu, đào hố khẳng định không vẫn đề gì."

Ăn cơm xong ba người trẻ liền đi đầu thôn tây. Ngọc Kỳ cầm xẻng bắt trước tiểu Tô đào hố, nhưng mới được hai ba hố đã không làm tiếp được. Trời còn sớm đất lại cứng, vì vậy tiểu Ngọc mới miễn cưỡng đào mấy cái hố cũng đã mệt lắm. Nhìn lại hố hắn đào, tất cả lớn nhỏ, nông nông sâu sâu, hoàn toàn không hợp quy cách. Tiểu Tô đành phải đào lại một chút.

"Mới vừa rồi là người nào nói trồng trọt không hiểu, đào hố khẳng định là không có vấn đề vậy?" Tiểu Tú vừa ném cây vào cái hố, vừa cười trêu ghẹo. Ngọc Kỳ nghe vậy nói: "chị tiểu Tú, chị ở đây cười em sao, chút nữa em làm quen tay hố cũng sẽ đào tốt như anh Tô thôi!"

"Ừ, Ngọc Kỳ cố gắng lên a!"

Cuối cùng cũng trồng xong 500 cây, còn lại tiểu Tú trồng trong không gian. Ở trong không gian trồng cây cũng rất dễ dàng, chỉ cần tiểu Tú vừa nghĩ trồng cây thì hố sẽ tự mình đào xong, cây cũng sẽ chính mình nhảy vào trong hầm, sau đó đất sẽ tự động lấp lại, nước cũng sẽ tự động tưới cây.

Trồng xong toàn bộ cây, tiểu Tú, tiểu Tô, Ngọc Kỳ đều mệt mỏi không còn sức gì cả, bà Hảo thấy thế thì rất đau lòng. Ngọc Kỳ nằm lỳ ở trên giường không đứng lên vẫn nói: “bà Hảo, con mệt quá, bà nấu món gì ngon cho con đi!" Tiểu Tô Tô cũng nằm ở trên giường chơi, thấy Ngọc Kỳ nằm đó liền cười ,tay nhỏ bé đập thẳng. Sau đó từng chút một bò lên lưng Ngọc Kỳ, ngồi không đi.

Ngọc Kỳ không thấy được trên lưng, nhưng vẫn biết Tô Tô đang ngồi ở trên lưng hắn , vì vậy động cũng không dám động: "Bà Hảo có thể ôm Tô Tô đi không, nếu té xuống thì không tốt." bà Hảo cười cười, tiểu Tô Tô ngồi rất ổn, lại đang ở giữa giường, rớt xuống cũng không sợ ."con trông Tô Tô một lúc đi, bà đi lấy trứng gà, tối sẽ nấu canh trứng cho con."

Canh trứng gà của bà Hảo nấu làm Ngọc Kỳ rất thích. Vừa thơm vừa mới, ăn một miếng cảm thấy thật ngon. Nghĩ đến Ngọc Kỳ đã thèm lắm rồi. Mặc dù trong nhà có nuôi mấy con gà, nhưng trứng gà chủ yếu là cho Tô Tô ăn, Tô Tô ăn không hết liền mang ra chợ bán. Bình thường không thể ăn. Vì vậy bà Hảo đi chuẩn bị cơm tối, Ngọc Kỳ cùng Tô Tô ở trên giường chơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.