Cũng may đêm nay trời đứng gió, cho nên ngọn lửa không lớn lắm đã bị mọi
người dập được, mọi người mang theo nhiều loại công cụ đứng cạnh đống cỏ khô đã bị đốt trụi thảo luận xem vì sao lửa lại bốc lên. Nửa đêm canh ba có lửa, hôm nay cũng không phải ngày khô hanh, trời cũng không mưa thì đào đâu ra sét, thế rốt cuộc là vì sao?
Thôn này rất dễ bắt lửa, tuy rằng không phải nhà nào cũng xây sát nhau, nhưng nhà nào cũng có đống cỏ khô, gió lại thổi mạnh nên cái gì cũng có thể xảy ra. Cũng may, đất Giang Nam này mọi nhà đều nằm cạnh sông, sử dụng nước rất tiện.
Tiểu Tú cẩn thận quan sát qua, nếu như không có nhìn lầm thì..., lửa này là bắt đầu cháy từ phía đông đống cỏ khô, cũng may là vừa cứu kịp lúc, còn để lại hơn phân nửa đống cỏ, đem ra phơi nắng vẫn dùng tốt. Trong quá trình cứu hoả, tiểu Tú thấp thoáng nhìn thấy vợ tiểu Tứ, bây giờ để ý kỹ hơn, thì thấy bộ dạng vợ tiểu Tứ xách xô nước bỏ đi, ngay lập tức trong lòng nảy ra ý nghĩ, có thể nào vụ hỏa hoạn này là do vợ tiểu Tứ gây ra hay không? Nhưng ý nghĩ này lập tức bị tiểu Tú gạt đi, không có việc gì thì không nên nghĩ xấu người khác.
"Là người nào không biết xấu hổ, buổi tối không ngủ tìm đến nhà tôi phóng hỏa đấy hả? Đừng để tôi tra ra, tra ra được nhất định tôi sẽ cho người đó nếm thử cảm giác nhà mình bị đốt." Vợ
thôn trường rất lợi hại, mới buông thùng nước mà đã bắt đầu mắng không
ngừng. Có điều vẻ mặt nhìn không có khí thế gì cả.
Cả người
thôn trưởng ướt sũng nước, nên phất tay: "Ngày hôm nay rất cám ơn các
vị, tôi sẽ mời mọi người uống rượu, bây giờ thời gian cũng không sớm,
mọi người cũng đều mệt mỏi cả buổi rồi, tất cả giải tán đi. Tan đi." Bởi vì giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm, nghe thôn trường nói như thế, đoàn
người cũng đều cảm thấy mệt nhọc, vì thế tốp năm tốp ba nhanh chóng tan.
Về nhà, bà Hảo vẫn chưa ngủ, tiểu Tú vừa múc nước lau người vừa kể cho bà
Hảo nghe chuyện đã xảy ra, nói một hồi cũng quẹo về việc vợ tiểu Tứ bỏ
đi trước. Tiểu Tú không nhịn được hỏi một câu: "Bà Hảo, bà nói thử xem
việc này có liên quan gì đến vợ tiểu Tứ hay không? Vừa rồi con nhìn thấy chị Tứ đi cứu hỏa, nhưng xong việc thì vô thanh vô thức bỏ đi, việc này không giống với tính tình của chị ấy lắm."
Bà Hảo không để ý đến lời tiểu Tú: "Lau người xong thì đi nằm ngủ đi, tối hôm nay náo
loạn như vậy, sáng sớm ngày mai con cũng không cần dậy sớm, bữa sáng để
bà nấu cho.", dứt lời trở về phòng. Tiểu Tú cũng không để ý, chờ bà Hảo
đi rồi, đóng kỹ cửa chạy ra góc sân, vẫn là suối nước nóng nhỏ của mình
tốt nhất.
Ngâm nước suối xong, tiểu Tú cảm thấy rất đói
bụng, lau người rồi tùy ý mặc đại bộ quần áo trong, cũng không thèm mang giày, đi chân đất chạy luôn ra chỗ trồng rau. Không nhìn còn đỡ, vừa
nhìn thấy đã giật mình, còn chưa được bao lâu mà toàn bộ hạt giống đã
nảy mầm, nhưng vấn đề là đối với người qua loa đại khái như tiểu Tú mà
nói, cho dù trong đất toàn là thảo dược thì trong mắt cô cũng chỉ như cỏ dại. Tiểu Tú chạy sang phần đất kia bẻ một quả dưa chuột, vừa gặm dưa
chuột vừa nghĩ xem có nên quay về rồi đi nhà sách mua vài quyển về việc này để xem hay không?
Nói đến việc mua sách, không thể
không nói đến chuyện rất đau lòng khác của tiểu Tú. Bây giờ cô là một
người thất học! Ngẫm lại cũng muốn điên mất, rõ ràng là đã tốt nghiệp
đại học rồi, nhưng ở cái thế giới này không nói đến bằng chứng nhận,
ngay cả hộ khẩu và chứng minh nhân dân cũng là do bà Hảo nhờ thôn trưởng đi lên cục công an chứng nhận giùm.
Cho dù sau này dù muốn
thì một một người không có cả bằng tốt nghiệp tiểu học thì làm sao có
thể đi thi trình độ đại học? Cho nên tiểu Tú rất đau đầu về vấn đề bằng
cấp của mình. Chẳng lẽ bây giờ lại dùng thân phận đã quá tuổi này đi học lại tiểu học? Sau đó lại thi trung học cơ sở? Rồi trung học phổ thông?
Ngẫm lại tiểu Tú cũng hiểu là không thể.
Cắn xong quả dưa
chuột, tiểu Tú lại tiếp tục hái cà chua ăn, vừa ăn vừa nhìn đám đất xung quanh mình. Bây giờ còn có đồ ăn mặn, nhưng ăn hết đồ ăn mặn thì thành
thỏ luôn rồi, hiện tại tiểu Tú muốn ăn thịt đến phát điên rồi, tuyệt đối không khoa trương chút nào đâu, bây giờ có ai cho con gà, tiểu Tú cũng
có thể thịt sạch sẽ nó cho xem. Coi bộ phải nghĩ biện pháp cải thiện
thức ăn, cho dù không phải vì mình, cũng phải vì bà Hảo mà lo lắng một
chút.
Ăn xong tay đã dính đầy nước cà chua, tiểu Tú chạy tới bờ sông rửa tay, thuận tiện xách dây củ ấu lên. Cừ thật, cả đám đều đã
ra quả rồi, thoạt nhìn chỉ thấy một đám màu xanh lá, dùng tay bẻ một củ, lột hai ba phát đã lộ ra phần ruột màu trắng mập mạp, đưa đến miệng cắn một miếng, thật là ngọt, vừa non lại ngọt, ngon không chịu được. Tiểu
Tú liền ngồi xổm xuống cạnh bờ sông tiếp tục ăn củ ấu, đợi cho đến khi
ăn không vô nữa, tiểu Tú mới ôm bụng lên giường ngủ, lúc này mới nghĩ
tất cả mọi người đều thích ăn củ ấu, vậy sao không đi bán lấy thịt ăn
nhỉ?
Vừa ngủ dậy, tiểu Tú đã chạy ra phần sông phía sau nhà
mình xem củ ấu, nhưng mà bây giờ mới chỉ là cuối tháng tám, củ ấu dưới
sông cũng chỉ vừa mới ra quả, còn rất bé, chỉ xê xích cỡ ngón tay cái mà thôi, vẫn chưa tới lúc ăn được. Vì thế, tiểu Tú đành phải nén lại quyết tâm ăn thịt của mình, quyết định đợi thêm nửa tháng nữa, đến lúc đó
nhất định phải hái củ ấu đổi thịt ăn.
Thấy tiểu Tú sáng nào
cũng chạy ra sông xem củ ấu, tiểu Tô cũng hiểu được là tiểu Tú thèm ăn
vặt ăn, vì thế tiểu Tô cố ý lên trấn trên mua một ít bánh bích quy về
cho tiểu Tú ăn. Tiểu Tú nhìn bánh bích quy mà tiểu Tô đưa cho cô, khóe
miệng nhịn không được nhếch lên, nhưng lại không biết nói gì, nhìn thấy
trong ánh mắt tiểu Tô hiện lên sự dịu dàng, tiểu Tú hiểu được mình có ăn đã là tốt lắm rồi, không nên có những yêu cầu khác.
Cuối
cùng toàn bộ bánh bích quy về tay bà Hảo, bà Hảo xem nó như bảo bối,
không ăn một miếng nào, cất toàn bộ trong tủ treo quần áo. Bà Hảo nói
với tiểu Tú: "Tiểu Tú à, nếu con muốn ăn thì nói với bà một tiếng nhé,
bà sẽ giúp con cất kỹ, nhất định không cho người khác ăn mất." Tiểu Tú
rất muốn nói với bà Hảo, cô muốn ăn thịt, cô muốn ăn thịt cơ!
Thật vất vả mới đợi được đám củ ấu trong sông lớn lên, tiểu Tú nói với bà
Hảo là muốn lấy cái bồn tắm trong nhà thả xuống sông. Trong bồn tắm đặt
thêm một cái ghế nhỏ, lại có một quả hồ lô bầu nhỏ nữa. Vốn là tiểu Tô
muốn xuống nước, nhưng tiểu Tú làm sao dám cho anh xuống, anh mà xuống
thì nhất định không hái được củ ấu nào, đến lúc đó lấy gì đi bán đổi
thịt ăn?
Vì thế tiểu Tú đành phải nghĩ hết biện pháp để tiểu Tô đứng trên bờ: "Tiểu Tô, anh đứng ở trên bờ với bà Hảo đi, tôi sẽ cẩn thận, anh không cần lo lắng." Tiểu Tô suy tính một hồi mới đồng ý. Tiểu Tú được tiểu Tô giúp đỡ trèo vào cái bồn tắm, sau đó dùng hai tay làm
mái chèo. Lúc mới bắt đầu, tiểu Tú không biết nên chèo như thế nào, cho
nên cái bồn tắm quay vòng vòng tại chỗ, sau khi thử đi thử lại vài lần,
tiểu Tú mới tìm được cảm giác. Quay về phía tiểu Tô phất phất tay, tiểu
Tú bắt đầu bơi vòng vòng đi thu hoạch củ ấu.
Tiểu Tú ngồi
trong bồn tắm, vừa cúi người để vớt củ ấu là một đầu của cái bồn tắm lại vểnh ngược lên cao, tiểu Tô và bà Hảo đứng trên bờ vừa xem vừa run như
cầy sấy, đành phải nhìn tiểu Tú một tấc cũng không rời, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng có thể ứng cứu kịp thời.
Tiểu Tú chèo qua
chèo lại trong nước vớt củ ấu, kỳ thật củ ấu trong sông này chưa đến
thời điểm thu hoạch, nhưng nhờ đám củ ấu được giấu dưới sông cạnh mảnh
sân che bớt, cho nên tiểu Tú chỉ cần làm bộ như đang vớt củ ấu dưới
sông. Cũng may là bà Hảo đã lớn tuổi, cho nên không đến bờ sông để rửa
này nọ nữa, có đi thì cũng chỉ là tiểu Tú đi.
Tìm cơ hội đưa lưng về phía bờ, tiểu Tú vớt đám củ ấu đã được hái trước đó ở cạnh
sân bỏ vào trong bồn tắm, sau khi thả được gần nửa bồn, tiểu Tú mới quay lại bờ đưa củ ấu cho tiểu Tô xách lên, sau đó tiểu Tú lại tiếp tục hái. Cứ như vậy đến ba bốn lần, củ ấu trong sông đã bị tiểu Tú lật toàn bộ
rồi mới thôi.
Khi đã bờ khi tiểu Tú cảm thấy ko lắng, bởi vì đây là lần đầu tiên tiểu Tú thu hoạch củ ấu, cũng không rõ những năm
trước kia trong sông có thể sản xuất được bao nhiêu củ ấu. Ít thì không
sao, chỉ sợ nếu nhiều quá sẽ khiến người ta sinh nghi, không tốt chút
nào. Cũng may là bà Hảo nhìn số củ ấu tiểu Tú vớt lên xong không nói gì, tiểu Tú cảm thấy nhẹ nhõm thở nhẹ ra. (Di: đoạn về củ ấu nửa chém nửa
đoán nên có khi lủng củng, m.n thông cảm ^^)
Sau khi vớt củ
ấu xong, tiểu Tú cảm thấy xương sống và thắt lưng của mình sắp gãy rồi,
tiểu Tô là một đứa trẻ ngoan, bảo tiểu Tú nằm úp xuống bàn để anh đấm
bóp cho. Tiểu Tú cũng chẳng thèm để ý, nhanh chóng gục xuống bàn, miệng
còn lẩm bẩm: "Tiểu Tô, có thật là anh biết làm hay không đó!" Không biết tiểu Tô có nhìn thấy tiểu Tú nói gì hay không, nhưng anh vẫn quyết định dùng sự thật nói chuyện. Dù sao bình thường tiểu Tô cũng không nhiều
lời với tiểu Tú.
Tiểu Tô vừa mới phát huy năng lực của mình
một chút, tiểu Tú đã quyết định về sau nhất định phải thường xuyên kêu
tiểu Tô giúp nới lỏng gân cốt một chút, tay nghề của tiểu Tô rất tốt,
tốt đến mức tiểu Tú chủ động kéo tiểu Tô vào trong phòng cô, sau đó nằm
lỳ ở trên giường chờ tiểu Tô giúp cô tiến hành mát xa toàn thân. Nhưng
vấn đề là tiểu Tô không hiểu, thấy tiểu Tú chủ động nằm lỳ ở trên
giường, mặt đã ửng đỏ. =))))
Tiểu Tú nằm lỳ trên giường đợi
một hồi, nhưng vẫn không có cảm giác được tiểu Tô mát xa, quay đầu sang
hỏi tiểu Tô: "Tiểu Tô, vì sao không mát xa cho tôi? Lúc nãy anh giúp tôi xoa bóp rất thoải mái, bây giờ giúp tôi nữa đi. Sau này khi anh mệt
mỏi, tôi cũng sẽ đấm bóp cho anh, được không?" Nhìn ánh mắt khát vọng
của tiểu Tú, tiểu Tô đành phải làm cho cô.
Tay của tiểu Tô
rất lớn, trong lòng bàn tay đều là vết chai, tay của tiểu Tô cũng rất ấm áp, lúc mát xa đặt trên người, làm cho tiểu Tú cảm thấy khoan khoái.
Đặc biệt lúc đặt trên lưng, rất rất thoải mái. Thoải mái đến mức tiểu Tú muốn rên rỉ ra tiếng. Hơn nữa tiểu Tú thật sự rên rỉ ra tiếng, vừa nghe được tiếng rên rỉ của mình, tiểu Tú cảm thấy không tốt ý tứ, sao lại có cảm giác tự đắc thế kia, cũng may cho tiểu Tú là tiểu Tô nghe không
được, bằng không sẽ rất ngượng ngùng.
Vừa nghĩ tới việc tiểu Tô nghe được sẽ ngượng ngùng, liền theo bản năng ngẩng đầu nhìn tiểu Tô một cái, không ngờ lại nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của tiểu Tô. Tuy
rằng khi nói chuyện tiểu Tô không nghe được, nhưng tiểu Tô có thể nhìn,
thấy tiểu Tú sau khi được mình mát xa ánh mắt trở nên quyến rũ, tiểu Tô
đã cảm thấy người nóng lên, đặc biệt là trên mặt. Mắt tiểu Tô khẽ hạ
xuống, không ngờ lại đúng lúc chạm phải ánh mắt của tiểu Tú đang nhìn
lên.
Đùng một cái hai khuôn mặt đều đỏ bừng, tiểu Tú không
để cho tiểu Tô giúp xoa bóp nữa, dùng một tay túm tóc, một tay đẩy tay
tiểu Tô ra ngồi dậy. Lúc này tiểu Tô cũng ý thức được gì đó, đỏ mặt chạy ra ngoài. . . . . .