Ông Xã Của Tôi Cứ Thay Lòng Đổi Dạ

Chương 11: Phiên Ngoai II



Edit: Tiểu Hách

Kể về cuộc gặp gỡ ban đầu của Dương Tô Túc và ông xã nhà mình, thì chỉ có hai chữ “cẩu huyết” để hình dung!

Hôm đó là một buổi xế chiều, khoảng chừng sáu giờ. Lúc này là mùa đông, đến thời gian này sắc trời cũng liền tối xuống.

Dương Tô Túc là học sinh lớp mười hai, mỗi ngày đều phải học thêm. Ngày ngày đến giờ tan học sắc trời đã sớm tối xuống, vốn mỗi ngày đều là cùng Vu Mặc đi chung.

Nhưng mà, trong khoảng thời gian này Vu Mặc được cử đi đến thành phố lân cận tham gia thi đấu, cho nên chỉ có Dương Tô Túc một mình đi học đi về.

Đường về nhà sẽ đi qua một con hẻm tối tăm, đương nhiên cũng không phải nhất định đi con hẻm đó, chẳng qua là Dương Tô Túc tham cận chọn con hẻm này mà đi. Tham cận là muốn nói đến sở thích ưa chọn đường tắt, chọn cái gì gần mình, tiện cho mình.

Mặc dù cái tật xấu này của cậu cứ bị Dương ba Dương mẹ cùng với Vu Mặc lo lắng dạy dỗ, nhưng cậu vẫn mãi không thay đổi được.

Nhắc tới cũng là số cậu may mắn, may mắn khiến cho người khác phải khâm phục.

Bạn phải biết hẻm tối luôn xảy ra một số nguy hiểm, như là hai ba ngày có thể nghe thấy chuyện cướp giật. May mà cũng không có xảy ra án mạng, không thì Dương ba Dương mẹ dù cho xách đứt cái lỗ tai của Dương Tô Túc cũng nhất định phải bảo cậu sửa đổi cái tật tham cận này.

Hơn nữa sự cố không may trong hẻm tối, Dương Tô Túc hết lần này tới lần khác đi vài bận cũng không gặp phải chuyện gì.

Cái vận may này, cũng là nghịch thiên.

Nhưng mà, vận may của Dương Tô Túc từ nhỏ đến lớn luôn khiến cho những người quen biết cậu đều khâm phục. Cũng không có ai ghen tỵ với cậu, cùng lắm là đỏ mắt một trận. Nhưng lúc biết cậu có chỗ không giống với người bình thường, thì đỏ mắt biến thành thông cảm và thương hại.

Đỏ mắt: nhìn thấy người khác có danh lợi hoặc đồ vật quý thì ngưỡng mộ nhưng sinh ra đố kỵ, thậm chí muốn chiếm lấy hoặc cướp lấy làm của riêng

Dù sao sống chung lâu cũng biết đó là một đứa bé lanh lợi biết bao nhiêu, các ông bố bà mẹ đối với Dương Tô Túc mong manh đáng yêu lại đối lập một chút với đứa con đầu gấu nhà mình. Sự thông cảm và thương hại ban đầu bỗng nhiên trở thành nổi oán giận với con cái của mình.

Cho nên lúc các ba mẹ khác ở trong tiểu khu xách lên cái lỗ tai của đứa con đầu gấu nhà mình nhồi nhét học tập con nhà người ta ngoan cỡ nào, các ông bố bà mẹ của cái tiểu khu này đều nhồi nhét tư tưởng cho đứa con đầu gấu nhà mình là: Mày xem Tô Tô nhà người ta ngoan ngoãn biết bao nhiêu, dễ thương biết bao nhiêu, hiếu thảo biết bao nhiêu! Mày không thể không đi vén váy mấy em bé gái sao? Mày cũng không thể không đuổi đánh chó của nhà mấy ông cụ sao?

Cũng bởi vì Dương Tô Túc từ nhỏ đến lớn đã gắn liền trong miệng phụ huynh của mấy đứa trẻ khác, bị không ít trẻ con trong tiểu khu xem thường. Từ chối không cho cậu chơi chung với bọn chúng, đợi đến khi mấy đứa trẻ kia trưởng thành, biết Dương Tô Túc khác biệt với mình, lúc muốn đền bù, thì người ta ngược lại trầm tĩnh như một cô bé.

Cho nên trong tiểu khu, Dương Tô Túc cũng chỉ thân thiết với Vu Mặc, những đứa trẻ khác cũng không thân quen.

Lạc đề quá rồi, lại nói Dương Tô Túc tan học về nhà liền một thân một mình quẹo vào cái hẻm tối kia, mới vừa đi vào chợt nghe thấy bên trong một trận âm thanh đấm đá dữ dội.

Người bình thường nghe tiếng động này sớm hoảng hồn bỏ chạy, không thì cũng bị hù dọa giật nảy mình. Riêng Dương Tô Túc cứ như không có chuyện gì xảy ra đi vào, tiếng bước chân bịch bịch vang dội.

Vừa đi vào bên trong, không biết là người nào cầm giữ đèn pin nhỏ, ánh sáng le lói không mấy rõ, ngược lại càng khủng bố hơn.

Đại khái năm sáu người, vây đánh một thiếu niên. Một người đứng giữa giống như là đại ca, một chân đạp lên thiếu niên co quắp thành con tôm đang nằm dưới đất.

Thiếu niên kia yếu ớt giãy giụa, giống như một con sói hoang bị trọng thương, cho dù không nhúc nhích được vẫn muốn tận lực duy trì chiến đấu.

Có mấy người thiếu niên chú ý tới Dương Tô Túc, ngẩng đầu nhìn cậu chằm chằm.

Nhưng Dương Tô Túc trái lại mắt nhìn thẳng vào bọn họ, vẻ mặt bình thản ung dung giống như cậu chỉ là người mù lòa.

Là các thiếu niên thế hệ “trung nhị” làm sao có thể chịu được cái loại xem thường này được, lập tức hung hăng cản lại Dương Tô Túc. Lại thấy Dương Tô Túc không có chút nào sợ hãi mở to đôi mắt sáng sủa trong veo nhìn bọn họ.

Trung nhị bệnh: là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lí thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì, khoảng năm 2 Trung học cơ sở (hay sơ trung – hệ thống giáo dục Nhật Bản). Cách nói “bệnh” trong “Trung nhị bệnh” thực ra không chính xác, các yêu cầu nghĩa y học của bệnh hay rối loạn tâm thần là hoàn toàn độc lập với định nghĩa này. Tại Việt Nam, Chūnibyō còn được gọi là “hội chứng tuổi dậy thì”, “hội chứng tuổi teen” hay “hoang tưởng tuổi đậy thì”.

Nhất thời cho là mình gặp cao nhân thần bí ẩn vào các thiếu niên bình thường, lập tức nghiêm chỉnh chờ đợi.

Dương Tô Túc chăm chú nhìn bọn họ, các thiếu niên cho rằng đây là lấy khí thế chấn áp bọn họ, dự định ai mở miệng trước thì người đó thua. Trong khi đó Dương Tô Túc thì cho rằng nếu là bọn họ ngăn cản trước đương nhiên chờ tới lúc bọn họ mở miệng nói trước mà thôi.

Miếng giữ nhiệt

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, gió rét thổi tới. Các thiếu niên co rúm lại một trận, Dương Tô Túc thì sừng sững bất động, trong lòng chà chà miếng dán sưởi ấm.

Thân hình mỏng manh, quần áo đơn bạc, cũng không sợ hãi gió rét. Cao nhân!

Các thiếu niên hoảng sợ, một người bị đẩy ra, nơm nớp lo sợ nói: “Ê! Cây này là của tao, đường này là của tao!” Một bàn tay vỗ lên ót người nọ.

Mấy người kia giận dữ đi lên áp chế tên đó: “Bảo mày hù dọa nó, mày biến mày thành cướp! Một thằng đần thiếu đánh mà!”

Mấy thanh niên kia cự cãi, tên đại ca không nhịn được nhắc nhở một tiếng. Các thiếu niên lập tức chấn chỉnh lại sắc mặt, một người trong đó lạnh lùng quát lên: “Mày ở nơi nào đến? Xưng tên ra!”

Dương Tô Túc lắc đầu: “Tôi không biết mấy người!”

Lời này nghe vào trong tai các thiếu niên thật là kiêu ngạo, không thua gì câu ”mẹ mày không dạy mày muốn hỏi tên người khác thì phải xưng tên ra trước sao?”. Một thiếu niên kiêu căng đi lên nói: “Mày không biết kể từ hôm nay trở đi nơi này thuộc về đại ca của tụi tao à? Mày đạp chân lên địa bàn của tụi tao mà còn dám lớn lối như thế? Cho dù mày là cao nhân tuyệt thế, tụi tao cũng không sợ mày đâu!”

Lời này phóng đại quá mức. Thiếu niên này ung dung nói, nhưng làm đám thiếu niên phía sau sợ đến toát mồ hôi lạnh.

Về phần Dương Tô Túc càng thêm u mê, cậu nói: “Không biết mà. Hôm nay là lần đầu tiên tôi đi vào hẻm tối này, nên hổng biết”

Các thiếu niên xuýt xoa: Khá lắm, cao thủ không biết suy xét! Thì không thể cho một cái bậc thang sao? Cho một cái bậc thang – đứng ở trên cao lâm vào thế bí rất xấu hổ, cho một cái bậc thang leo xuống. Ý là cố ý lưu lại thể diện cho người ta, tránh cho họ xấu hổ.

Đại ca bọn chúng không có mở miệng, bọn chúng cũng chỉ có thể nhắm mắt tiến lên. Dương Tô Túc vẫn là lờ mờ nghiêm mặt không nhúc nhích, không phải cậu đối mặt với hiểm nguy không biết sợ, mà là cậu căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra.

Cậu còn tưởng đám thiếu niên này muốn làm bạn với cậu chứ.

Lúc này, thiếu niên đại ca lên tiếng:

“Tô Tô?”

Giọng nói có chút ngạc nhiên.

Ánh sáng đèn dời sang thiếu niên đại ca kia, Dương Tô Túc nhìn sang, phát giác có chút quen thuộc. Nhìn chăm chú kỹ càng, thì ra là con của một hộ gia đình cùng chung tiểu khu.

Lúc còn nhỏ, con trai trưởng của Trương gia là vua của đám trẻ trong tiểu khu, dẫn đầu đám con nít cô lập cậu.

Gặp gỡ người quen, cho dù không thích. Dương Tô Túc vẫn là giơ tay chào hỏi: “Nhị Đản!”

Gió lạnh đập lung tung vào mặt, có người không nhịn được nứt ra cái gương mặt giả vờ lạnh lùng. Tiếng cười thầm vang lên trong hẻm tối, phá vỡ bầu không khí căng thẳng trước đó.

Gương mặt của Trương Uy thiếu chút nữa nứt ra, hắn bỏ xuống cái chân đạp lên người thiếu niên nằm trên mặt đất. Nói: “Tại sao cậu vẫn còn ở đây?”

“Học thêm” Hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Trương Uy cũng bối rối, gật đầu nói: “Sau này đừng có đi đường này!” Dừng một chút, lại nói: “Đi đi!”

Dương Tô Túc không nhúc nhích, ánh mắt nhìn chăm chú thiếu niên trên đất.

Trương Uy nhìn thấy, nhíu mày: “Cậu chớ xía vào chuyện này. Về đi!”

Dương Tô Túc yên lặng một hồi, mới lên tiếng: “Nhị Đản, chú Trương thím Trương đã nấu cơm xong, chờ cậu đấy!”

Trương Uy nghe được lời này khá bực mình, tay vuốt tóc, hồi lâu không nhịn được trả lời: “Biết rồi!”

“Vậy anh ta…”

“Được rồi. Bán cho cậu một chút thể diện” Trương Uy ngăn lại tên đàn em muốn nói lời khuyên giải, dẫn theo bọn họ đi.

Lúc bọn họ đi tới đầu hẻm, Dương Tô Túc đột nhiên nói: “Nhị Đản —— ”

“Mẹ nó, thử kêu ông là Nhị Đản nữa thử xem!!” Trương Uy nổi điên.

Dương Tô Túc ngậm miệng, tuy rằng cậu rất muốn nói chú Trương và thím Trương đã nấu cơm xong, nhưng cậu còn thấy chú Trương mang theo một cây cán bột lầm bầm tìm cậu ta đánh đòn.

Đáng tiếc Trương Uy không cho cậu nói hết lời.

Dương Tô Túc cúi đầu, nhìn thiếu niên vẫn không nhúc nhích. Thiếu niên kia tuy rằng bất động, nhưng tư thế rất phòng bị và chống cự. Dương Tô Túc rất phiền não, cậu muốn về nhà, nhưng không yên lòng người thiếu niên này.

Có nên nhặt anh ta mang về không?

Nhưng nhặt về thì sẽ bị ba mẹ mắng. Trước đó nhặt Nhị Cáp, ba mẹ nói không được có lần sau. Sau đó nhặt con mèo, ba mẹ nói nhặt một lần nữa thì liền đem Nhị Cáp và con mèo đi cho.

Haizzz! Cho nên không thể nhặt nữa sao?

Dương Tô Túc ngồi xổm xuống, hai tay nâng đầu thiếu niên lên, vừa đụng tới tóc của hắn, hắn liền chợt ngẩng đầu lên. Ánh mắt dữ tợn giống như con sói hoang.

Dương Tô Túc bỗng nhiên nhớ lại mấy hôm trước xem kênh CCTV, đúng lúc thấy một cảnh tượng: Trên dãy núi phủ đầy tuyết trắng, một con sói hoang màu xám đứng trong rừng cây khô héo, ánh mắt vô cùng cao ngạo.

Đài truyền hình trung ương Trung Quốc thường được viết tắt là CCTV, là đài truyền hình phát sóng chủ yếu tại Trung Quốc lục địa, có trụ sở tại Bắc Kinh, Trung Quốc.

Dương Tô Túc trong nháy mắt đã bị hớp hồn, mơ ước nuôi một con sói.

Nhưng, chỉ là mộng tưởng.

Dương Tô Túc biết nuôi một con sói thực sự là không thể nào, nhưng thiếu niên ở trước mặt, rõ ràng chính là một con sói!

Dương Tô Túc nắm giữ tay phản kháng vô lực của thiếu niên, mắt lấp lánh: “Anh… Có phải là yêu tinh không? Sói yêu quái? Có cái đuôi không? Cái lỗ tai đâu? Không có sao? Có thể… Cho tôi nhìn một chút được không?”

Hàn Mộc cố gắng nín thở, đẩy Dương Tô Túc một cái, hắn cho rằng cái đứa nhỏ trước mặt đang ngắm nhìn hắn chẳng qua là trêu chọc và đùa giỡn hắn giống như những người khác. Hắn hung dữ mắng: “Biến!”

Dương Tô Túc ngã xuống đất, ngơ ngác nhìn hắn.

Hàn Mộc thấy ánh mắt vô tội của cậu, sửng sốt một chút, lại có một tia áy náy. Hắn nhắm mắt miệt mài, dù sao cái thứ mồ côi không có chút bối cảnh không có quyền thế như hắn còn nhiều người đến xem thường lắm!

Hồi lâu, Hàn Mộc cảm giác có một bàn tay nhỏ mềm mại vuốt ve trên đỉnh đầu của hắn, thật giống như... Giống như là bà viện trưởng. Hắn khẽ nhúc nhích, cảm giác một tia ấm áp nạp vào trái tim lạnh giá cứng cỏi của hắn.

“Sao… Không có cái lỗ tai nhỉ?” Dương Tô Túc nhỏ giọng nỉ non nghi ngờ.

Trái tim ấm áp của Hàn Mộc trong nháy mắt lạnh tanh “Cút ngay! Nghe không hiểu tiếng người sao?”

Dương Tô Túc lại ngây ngẩn cả người.

Hàn Mộc câu dẫn ra khóe môi cười nhạo: “Mày không phải nhược trí chứ?”

Ánh mắt của Dương Tô Túc trong nháy mắt trở nên ảm đạm, cậu kiên trì nói: “Tô Tô không phải nhược trí! Ba mẹ nói không phải! Bé cá khô nói không phải!”

Hàn Mộc rất ngạc nhiên, những lời này... cậu bé trước mặt để tâm... Vậy thì chứng minh hắn vô tình nói đúng. Hắn làm tổn thương trái tim cậu bé trước mặt.

Hàn Mộc mím môi, hắn mặc dù hổ thẹn, lại không mở miệng được.

Chỉ chốc lát sau, Hàn Mộc cũng cảm giác thân ảnh người trước mặt rời đi, tiếng bước chân càng ngày càng xa giống như mang đi hết tất cả hơi ấm.

Hàn Mộc tự giễu cười, mơ mơ màng màng cảm nhận được giá rét thâm nhập, phỏng chừng ngày mai hắn sẽ chết cóng tại con hẻm tối này.

Hắn bị thương, không nhúc nhích được.

Hắn chỉ là đi làm công kiếm tiền đóng học phí lại được cô gái mà thiếu gia nhà giàu đang đeo đuổi coi trọng, thiếu gia nhà giàu giận dữ, mướn người dạy dỗ hắn.

Trương Uy lúc nãy chẳng qua là nhóm người thứ hai mà thôi.

Cái ấm áp như phù dung sớm nở tối tàn… Nếu như có thể cảm thụ lại một lần nữa thì hay biết mấy…

Hàn Mộc không khỏi tiếc nuối nghĩ.

Hắn cảm thấy áy náy và hối hận, hắn không nên mắng chửi và đuổi thằng bé kia đi, thằng bé không phải là đồng bọn của nhóm đánh người.

Thân thể Hàn Mộc từ từ lạnh cóng tê dại, tuyệt vọng chờ chết, lại nghe thấy âm thanh bịch bịch của tiếng bước chân độc nhất vô nhị từ xa đến gần.

Hàn Mộc giùng giằng mở mắt ra, lờ mờ trông thấy được gương mặt sốt ruột và lo lắng của thằng bé kia.

“Cậu… Không đi?”

Dương Tô Túc không trả lời của hắn, trầy trật đưa hắn vác trên vai đi về phía trước.

Dương Tô Túc khó nhọc hỏi: “Anh... anh khóc... à?”

Khóc?

Hàn Mộc không có cảm giác được trên mặt có dấu vết ẩm ướt, lắc đầu: “Không có”

“Thế nhưng... Thoạt nhìn… Thật giống như là muốn khóc nha...”

Là... Sao?

Giữa lúc đó, Hàn Mộc lờ mờ nhìn thấy sườn mặt nghiêm túc của Dương Tô Túc đang chật vật khiêng hắn, quật cường không có buông tay. Trong giây lát liền hiểu, thằng bé trước mặt, trong nháy mắt đó là nhìn thấy được nội tâm của hắn đang khóc ư.

Thì ra, trên đời này ngoại trừ bà viện trưởng còn có người thấy được nước mắt của hắn sao? Hết Phiên Ngoại II

Toàn Văn Hoàn

8.01.2017 – 2.02.2017

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.