Ông Xã Của Tôi Là Xã Hội Đen

Chương 11: Kế hoạch đoạt nhẫn kết hôn (2)



“Tôi muốn cái này, cái này, cái này, còn có cái này, cái này cùng cái kia.” Tôi đối với người phục vụ chỉ lung tung sáu món ăn, cho dù là cái gì thì cũng đều vào bụng tôi. Để cho tôi thất vọng chính là Tây Độc, hắn không hề lộ ra vẻ mặt khủng bố, ngược lại hắn ta còn nhìn tôi đầy hứng thú, giống như hành vi của tôi rất thú vị.

Nữ phục vụ rất nhanh mang thức ăn lên, đặt xuống trước mặt tôi chính là... sáu chén súp đặc sệt đủ mọi màu sắc! Đây chính là cái mà tôi vừa gọi sao? Không phải đâu, trùng hợp như vậy, rõ ràng tất cả sáu chén đều là súp, cái này sao mà ăn a ~~!

“Anh...” tên đối diện nhìn tôi có chút hả hê.

“Tôi chính là thích uống canh!” Không phải a ~, muốn uống sáu chén súp..., thật sự là..., nhà hàng người ngoại quốc cứ như vậy tự cho là đúng, rõ ràng là địa bàn Trung Quốc còn ghi menu bằng tiếng nước ngoài, tôi nhổ vào ~~! Từ nay về sau tôi muốn kêu ông nội mở một nhà hàng thuần chủng Trung Quốc, mời hết ông chủ và nhân viên trong nhà hàng này tới, sau đó bắt bọn họ gọi món ăn. Đúng rồi, menu nhất định phải dùng chữ giáp cốt*, đến lúc đó... Hắc hắc! Hắc hắc! Hắc hắc...

(* Giác cốt văn: http://vi.wikipedia.org/wiki/Gi%C3%A1p_... t_v%C4%83n)


“Chén súp này... Có vấn đề gì không?”

“A?... Không có a. Sao lại hỏi vậy?”

“Vậy cô cười cái gì?”

“..., tôi cảm thấy ăn rất ngon.” Tôi hiện tại muốn khóc rồi, ô ~~!

“Hiện tại có thể đưa cho tôi chưa.” Uống xong sáu chén súp, còn muốn tôi làm gì.

“Vật gì?” Anh ta cố ý tỏ ra vẻ mặt mê muội.

“Anh! Anh nói trả lại nhẫn cho tôi, nếu như tôi với anh hẹn hò!”

“A ~, đúng, tôi nói qua. Chính là tôi chưa nói mấy lần a.” Hắn ta cười hì hì nhìn tôi, bộ dáng gian kế thực hiện được.

“Tôi..., anh, cái tên lưu manh! Anh không giữ chữ tín, tiểu nhân! Anh...” Nếu tôi đánh thắng anh ta, tôi nhất định sẽ đánh không ngừng, rõ ràng coi tôi là con khỉ mà đùa giỡn. “Đồ ngốc, mau nghe điện thoại! Đồ ngốc...” Điện thoại đột nhiên rùm beng, tôi nén giận tiếp điện thoại, “Alo!”

“Thiếu phu nhân!” Trong điện thoại truyền ra một giọng u ám, “Thiếu phu nhân, cô đi đâu vậy, sao vẫn chưa về nhà?”

“Cháu, cháu, cháu lập tức về nhà ngay!” Nguy rồi! Tôi quên mất thời gi­an rồi, thím Trữ đã tìm tới cửa rồi, cái tên Tây Độc thiếu đạo đức này, tôi sẽ không để yên cho anh!

“Như thế nào? Phải về nhà sao? Tôi tiễn...”

“Không cần, đều là lỗi của anh! Tôi không muốn cùng anh giả mù sa mưa, mau đưa dây chuyền cho tôi, không đùa giỡn với anh nữa.”

“Tôi cho tới bây giờ đều chưa đùa với ai bao giờ, cô không quan tâm tôi thì quên đi, sáng mai gặp!” Tây Độc tiêu sái phất phất tay với tôi, không mang theo một đám mây nào, rất nhanh rời đi. Để lại một mình tôi chôn chân tại chỗ.

Đương nhiên tôi cũng không thể chần chờ ở đó mãi, nếu không về nhà thì người chôn chân tôi chính là thím Trữ, đến lúc đó thì khổ rồi. “Thím Trữ, cháu sai rồi.”

“Cô cam đoan với tôi như thế nào? Thiếu phu nhân, hôm nay cô sao vậy?”

“Cháu..., cháu có chút chuyện. Thiếm Trữ, muốn cháu chép mấy lần a?”

“Tới thư phòng trước.” Xem ra không có chuyện tốt rồi. “Hôm nay thiếu gia và lão gia đang bận chuyện trong bang hội, trong nhà sẽ hơi rối loạn.”

Thiệu Tễ Huyên vẫn chưa về? Thì khỏi phải nói, anh ta hẳn là không phát hiện tôi hôm nay không có chờ! Thật tốt quá, chuyện bang hội gặp không may xuất hiện đúng là kịp thời!

Bất quá, thím Trữ cũng không cho tôi nhàn rỗi. Thím Trữ sở dĩ được gọi là siêu cấp biến thái vì bà vô cùng..., nói như thế nào đây, bà bắt tôi chép “nữ giới” và “nữ tắc” coi như xong đi, tệ hại nhất chính là bà ấy dùng những câu chuyện sâu xa để chọc giận tôi. Bà nói có một anh tên là Vương Hi Chi vì luyện chữ, tự ý phá hư môi trường tự nhiên, ô nhiễm nguồn nước, làm cho nguồn nước khoáng trong xanh thành mực đen, nhờ đó mà người dân bản xứ có một ít lợi nhuận, trợ cấp gia đình. Ý của bà là chữ của tôi khó coi, muốn tôi học tập người anh em kia, bà cũng không nghĩ lại, hồ bơi ở Thiệu gia cũng không tệ, nhưng nó không những dùng để bơi mà nó còn là hồ bơi đạt tiêu chuẩn quốc gia nha, tôi làm sao dám bỏ mực vào nó đây a.

(Vương Hi Chihttp://vi.wikipedia.org/wiki/V%C6%B0%C6%A1ng_Hi_Chi)


Khi tôi dùng hết sức cùng lực kiệt từ thư phòng bò đến phòng ngủ, thì Thiệu Tễ Huyên đã về, “Đồ ngốc, hôm nay trang điểm không tệ.”

“Tôi nào có..., a!” Cái mặt đen thui trong gương là tôi sao? Ô ~~~! Tôi ghi đến nỗi lên mặt mình luôn.

“Cô lại làm sai chuyện gì rồi, bị thím Trữ phạt?”

“Về trễ một chút.” Ôi! lỡ miệng rồi.

“Hôm nay, có một chút chuyện. Cho nên...” Anh ta muốn nói chuyện tan học!

“Phải không? Tôi đợi anh rất lâu.” Anh ta nghĩ như vậy, tôi đây sẽ không khách khí.”Thím Trữ nói, hình như trong bang có chuyện gì.”

“Không có chuyện gì.” Kỳ quái, ánh mắt Thiệu Tễ Huyên nhìn tôi rất kỳ quái, giống như đang điều tra tôi, có phải do biểu hiện của tôi không tự nhiên, nên anh ta nhìn ra sao?

“Cái kia, Tễ Huyên...” Có nên nói cho anh ấy biết không? Anh ta thông minh nhất định có chủ ý tốt hơn tôi. Chính là nói ra sẽ phải trả một cái giá rất lớn bằng... tính mạng, làm không tốt anh ta có thể sẽ giết cả nhà tôi. Nhưng là...

“Còn có chuyện gì?”

“Tôi..., cái kia, ừ..., anh lớn lên rất đẹp trai nha.” Ô ~~! Tôi thật sự là vô dụng!

“...” Cảm giác tôi sai sao? Tôi cảm thấy được Tễ Huyên hình như đang dùng một loại ánh mắt rất quái lạ đánh giá tôi, nhưng anh ta không có nói gì thêm. Thật là kỳ lạ, tôi khen anh ta lớn lên đẹp trai, thậm chí ngay cả câu “Cám ơn” anh ta cũng không thèm nói.

******

“Thầy, sáng nay em đi học muộn, nên chưa chép được đáp án bài tập của bạn học, nếu thầy đồng ý thì em tự mình đến phòng giáo viên phạt đứng.” Tôi nước mắt cộng thêm nước mũi, cầu xin thầy chủ nhiệm xử phạt. Mọi người không cần phải lo lắng, không phải bệnh tâm thần của tôi tái phát. Mà vì hết Thiệu Tễ Huyên tới tìm, còn vụ hôm qua của Tây Độc, ánh mắt của mọi người bên dưới nhìn chằm chằm cũng đủ khiến tôi muốn chạy, chỉ cần chậm một chút, toàn bộ nữ sinh nhất định sẽ lột da tôi. Quả nhiên, tất cả mọi người mang đầy lòng căm phẫn chuẩn bị tìm tôi “bàn luận” một chút, lúc này tôi như dân tị nạn tìm hầm trú ẩn vậy. “Lâm Lan Trăn, sao hôm nay trở nên tự giác như vậy, thật sự là kỳ quái!”

“Dưới sự tác động tình cảm sâu sắc của người thầy vĩ đại của mình, tớ đã nhận ra lúc trước bản thân mình có rất nhiều thiếu sót.” Thầy àh, cầu mong thầy đừng bỏ rơi em, cả đời em sẽ mãi ở bên thầy.

Lúc trước, tan học là thời gi­an vui vẻ nhất trong ngày của tôi. Bây giờ, tiếng chuông tan học như một điềm xấu vậy. Còn có 10 phút nữa ra về, “Rốt cuộc ngày hôm qua xảy ra chuyện gì, thành thật khai báo!” Mạn Trữ và Uyển Nhu đã theo tôi suốt một ngày rồi.

“Các cậu..., các cậu sẽ không hiểu.”

“Sao có chuyện kỳ lạ như vậy, cậu hiểu thì tức nhiện tụi mình cũng sẽ hiểu.”

“Lan Trăn, gần đây cậu thật kỳ quái, cậu giấu diếm tụi mình rất nhiều chuyện, từ lúc cậu ở Mã Nhã gặp Thiệu...” Uyển Nhu rất nghiêm túc nhìn tôi, kỳ thật lời của cậu ấy không có sai.

“Dù sao tớ cũng là bất đắc dĩ, tớ căn bản chính là bị ép.”

“Có chàng đẹp trai tới tìm, cậu không vui thì thôi, còn ra vẻ buồn rầu? Cậu không phải đang kích thích tụi mình chứ!” Ước mơ của Man Trữ là sẽ có một ngày ngũ đại mỹ nam của Kiếm Lan sẽ hẹn hò với cậu ấy, đáng tiếc..., “Nhìn vẻ mặt cậu như ăn khổ qua, thật sự không có chuyện gì sao? Không thể nói cho tụi mình biết xảy ra chuyện gì sao?”

“..., Tây Độc nhặt được dây chuyền của tớ, nhưng anh ta nói nếu như tớ hẹn hò với anh ta, thì anh ta sẽ trả lại dây chuyền, chính là anh ta rất xấu, anh ta...” Hay là nói cho bọn họ biết a, có thể tìm được biện pháp

“A? Còn có chuyện tốt này àh!”

“Chuyện tốt! Chuyện xấu mới đúng! Thiệu Tễ Huyên mà biết thì nhất định sẽ nói giết cả nhà của tớ!” Chỉ có Man Trữ mới có thể cho rằng đây là chuyện tốt.

“Dây chuyền là Thiệu Tễ Huyên tặng cậu?”

“Uyển Nhu, làm sao cậu biết?”

“Ngay cả ngón chân của Man Trữ cũng đoán ra được, bây giờ cậu muốn làm gì?”

“Không biết! Tớ biết thì đâu có rầu như vậy! Làm sao bây giờ! Muốn về nhà~~~!”

Nhìn thấy toàn bộ nữ sinh đang chen lấn phía trước, tôi liền biết cái tên Tây Độc lại tới đây. Lúc này chết chắc rồi, “Lan Trăn, leo tường từ cổng sau đi!” Man Trữ đề nghị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.