Ông Xã Của Tôi Là Xã Hội Đen

Chương 17: Nguy rồi ~~ Mạn Trữ phát hiện!!!



Tôi và Tễ Huyên không nói gì đi về nhà, gần đây hai tụi tôi giống như không nói gì, tôi ghét loại không khí này, tôi tình nguyện muốn anh ấy như trước kia trêu đùa tôi, nhưng ngay cả tôi cũng không biết mình nên nói gì nữa, Tễ Huyên hiển nhiên không ngờ tới tôi sẽ ở nơi đó, đối với sự xuất hiện của tôi, anh ấy nhất định là không vui.

Tễ Huyên không biết từ lúc nào cầm điếu thuốc thơm ra, vừa định đốt thì chú ý tới tôi liền ném xuống đất, “Làm sao bỏ, vẫn tốt mà, ba tôi còn chưa hút qua loại tốt như vậy.” Tôi nhanh tay nhặt điếu thuốc lên, không nói thì tìm chuyện để nói. Kỳ thật thì tình huống thực tế là mẹ tôi lấy cần kiệm làm mục tiêu quản lý, mỗi ngày chỉ cho ba ba 5 đồng, 2 đồng là tiền xe, còn lại để tiêu vặt, ba ba đành phải tiết kiệm theo, cho nên nét đẹp của ba ba chính là người đàn ông tiết kiệm, còn ba của Tễ Huyên thì dùng thuốc xịn, là sự hòa hợp giữa nét hấp dẫn về danh vọng và nước hoa. “Cái kia..., tôi không biết anh lại hút thuốc...”

“Phiền àh.”

“Tôi không phải cố ý theo dõi anh, tôi chỉ...”

“Vừa rồi cô sợ sao?”

“Ờ, có một chút... hơn nữa tôi cảm thấy anh..., anh hôm nay không, không giống với...”

“..., cô cho là tôi rất đáng sợ?.”

“Không phải, tôi chỉ phải không thích ứng..., không thích ứng,… không, cuộc sống nhà anh...” Tôi sợ Thiệu Tễ Huyên? Không, tôi không phải sợ anh ấy, nếu tôi không đoán sai hôm nay Tễ Huyên đánh nhau có liên quan đến tôi, anh ấy vì tôi mà đánh nhau. Tôi ghét hành vi bạo lực của anh ấy sao? Tôi cảm thấy lúc anh ấy đánh nhau nhìn rất cool, nhưng là trong lòng tôi lại không yên ổn, tôi chỉ có cảm giác bất an...

“Người lần trước theo dõi cô đến phòng học là tên Chu Việt kia.”

“Vậy hắn chính là tên biến thái thứ 2 àh. Hắn vì sao...” Chẳng lẽ hắn coi trọng tôi?

“Do ân oán của vài gia tộc chúng ta, cô là vợ... vợ của tôi, cho nên hắn mới kiếm chuyện với cô.”

“...” Quả nhiên không phải ~~.

“Đồ ngốc, sắp tới cô cẩn thận một chút.”

“Sao vậy, không phải giải quyết rồi àh? Cái tên kia bị anh chỉnh thảm như vậy, hắn còn dám tiếp tục phá tôi sao?”

“Sự tình không như cô nghĩ đơn giản như vậy..., tóm lại mỗi ngày tôi sẽ tới đón cô, biết không? Nếu tôi tan học không thấy cô, tôi nhất định giết cả nhà cô.” Ai ~~! Cho dù không bị kẻ thù giết chết, sớm muộn gì cũng sẽ...

“Ông nội!” Ông nội quả nhiên đang xem phim Hàn a, “Ông nội lại xem phim, lần này là Chị Hee Sun hay là em Kyo đây?” Ông nội là fan chung thành của Kim Hee Sun* và Song Hye Kyo*, chỉ xem phim hai người này. Tôi cũng hỏi qua ông vì sao thích xem phim Hàn, mà không xem phim hành động? Ông lúc ấy trả lời của tôi như thế này: “Ai! Loại cuộc sống như thế ông không có hứng thú a!” Đối với ông mà nói hành động chỉ là một loại cuộc sống sao?

“Lan Trăn, ông nhớ là sắp tới sinh nhật cháu phải không?”

“Đúng vậy, đúng vậy a.” Mấy ngày nữa chính là sinh nhật của tôi! Năm nào tôi cũng chờ đợi nó đến.

“Ông muốn hỏi cháu thích quà sinh nhật gì?”

Tôi muốn nhẫn kim cương bự như quả cà chua, lắc tay lớn như dưa chuột, còn có còn có dây chuyền thô như hành tây..., không nên kích động, Lan Trăn, ông nội lớn tuổi rồi, không nên dọa ông, làm con gái phải rụt rè! Rụt rè! Má ơi, lúc trước giảm béo giảm luôn bộ não sao. Muốn cái gì cho tốt đây? Đúng rồi! “Ông nội, cháu muốn đổi phòng...” Đàm phán với gia gia về kế hoạch phòng ở, trong lòng có chút bất an, không biết Tễ Huyên nghĩ sao đây...

“Ông nghe nói hôm nay cháu và Tễ Huyên ở Mã Nhã?” Ông nội đột nhiên hỏi tôi.

“..., Dạ.”

“Cháu không thể chấp nhận chuyện này sao?”

“Không phải, ông nội. Đây là lần đầu tiên cháu thấy Tễ Huyên đánh nhau, không thích ứng kịp. Mà cũng chưa từng gặp qua chuyện kinh thiên động địa gì, cứ nghĩ sau này cũng sẽ như vậy.”

“..., Lan Trăn, kỳ thật... Ông lúc còn trẻ đẹp trai hơn Tễ Huyên...”

Ông nội! Không cần nói một câu khó hiểu như vậy! “Ông nội đương nhiên đẹp hơn Tễ Huyên.” Vẫn là không nên đả kích lão nhân gia.

“... Cháu muốn hiểu con người thật của Tễ Huyên!”

“Hả?”

“Phải dùng chính trái tim cháu để “mổ” Tễ Huyên!” Ông nội thật là, lập tức nghiêm túc như vậy, tôi chưa từng hiểu Tễ Huyên sao, tuy rằng chúng tôi ở cùng một phòng, nhưng tôi không hiểu anh ấy, bởi vì đối với tôi thì anh ấy còn đau đầu hơn bài tập toán.

Tôi trở lại phòng, ông nội nói rất có đạo lý, tôi chưa từng thử lý giải qua Tễ Huyên, thái độ của tôi đối với chuyện hôm nay có lẽ sẽ khiến anh ấy có ác cảm, vậy thử đi “mổ” anh ta một chút. Tôi quơ lấy bút và vở, đi đến bên cạnh bàn Tễ Huyên. “Thiệu Tễ Huyên, xin hỏi anh đang tính cái gì vậy?”

“Đồ ngốc! Cô mù không nhìn ra sao!” Tễ Huyên buông sách trừng mắt liếc tôi một cái, giống như tôi hỏi một vấn đề cực ngốc.

“Oh. Con trai. Vậy anh bao nhiêu tuổi rồi?”

“Lớn hơn cô một tháng.”

“Oh. Vậy anh rất cao a?”

“Cô ở đây làm gì?” Tễ Huyên rốt cục nhịn không được hỏi tôi rồi, “Kì kì quái quái!”

“Tôi đang phân tích anh a. Tôi muốn hỏi một chút tư liệu cơ bản về anh chứ sao.” Tuy rằng có thể hỏi Mạn Trữ, bất quá tôi tình nguyện hỏi bản thân Tễ Huyên. “Anh thích ăn cái gì? Thích kiểu con gái như thế nào? Thần tượng của anh là ai?”

“Tôi thích ăn những thứ tôi ăn, tôi thích kiểu cô gái tôi thích, tôi không có thần tượng.”

“Không nên nhỏ mọn như vậy. Anh nói cho tôi biết một chút đi, tôi cũng vậy có thể nói cho anh biết mà. Tôi thích ăn tất cả mọi thứ, tôi thích kiểu bạn trai cùng cỡ tuổi tôi, gầy gầy cao cao, tóc không cần quá dài cũng không cần quá ngắn, tốt nhất là mặt trái xoan, còn có thành tích tốt, cũng giỏi thể thao, cũng phải biết đánh nhau như vậy mới có thể bảo vệ tôi.” Tôi nói một hơi thiệt nhiều. (Dol: sao giống miêu tả chân dung Tễ Huyên vậy ^0^)


Nhưng phản ứng Tễ Huyên cũng chỉ có một câu: “Yêu cầu của cô rất có ý tứ.”

“Sao anh lại không có thần tượng vậy, giống tôi nè Tom Cruise, siêu mẫu Jonas Sulzbach, Lee Jun Ki còn có Won Bin...”... (ta chém.)

Kết quả chỉ có một mình tôi nói, ý định của tôi là muốn hiểu thêm về Tễ Huyên, nhưng kết quả là để Tễ Huyên biết hết những chuyện về tôi, để hiểu về một người đúng là phiền phức. Bất quá, lúc nói chuyện, tôi tựa hồ có cảm giác gặp lại Thiệu Tễ Huyên mà tôi quen...

“Cậu là vợ của Thiệu Tễ Huyên? Các cậu...” Lúc ở trường, Mạn Trữ ép hỏi tôi.

“Tớ thấy quan hệ của hai người không tầm thường, giải thích đi?” Uyển Nhu cũng gia nhập này hàng ngũ.

“Này..., cái này sao, cậu ấy...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.