“Hung cái gì? Lan Trăn,
chuyện này hãy để cho những cô thám tử xinh đẹp SHE của Hoa Tân thu phục đi.”
Lại là cái tên ngốc đó, “Tại sao là SHE, cậu là fan ca nhạc à?”
“Không phải, câu không thấy chữ cái đó giống dáng người của ba chúng ta sao!
Thân là người có dáng hoàng hậu, đương nhiên tớ là có đường cong chữ S rồi,
Uyển Nhu nhìn chung giống chữ E, còn cậu, chỉ có thể là chữ H thôi.”
“...”
“Đừng chán nản như vậy, chúng ta cũng may không phải là SEA.”
“...” dáng người tôi kém đến nỗi giống chữ A lắm sao?.
“Ngày mai trường chúng tôi có tổ chức nghỉ thu ở khu vui chơi Mộng Huyễn, các
anh có hoạt động gì không?” Tôi không hy vọng bọn Tễ Huyên cũng có hoạt động vì
ngày mai là sinh nhật của tôi.
“Bên tụi này thì tổ chức du lịch leo núi trong ba ngày.” Lăng Tử Phong trả lời,
thoạt nhìn anh ta cũng không muốn đi lắm, bản thân tôi thì thấy kỳ nghỉ của
Kiếm Lan rất thú vị, trường tôi chỉ tổ chức mấy chỗ gần đây thôi. Nhưng anh ấy
đi nghỉ thu thì sinh nhật tôi... một ngày trước sinh nhật, tôi đã nhận được
phần lớn quà rồi, ông nội thì ~, thôi trong ngày sinh nhật công bố luôn vậy. Ba
Tễ Huyên tặng tôi PC, tuy rằng tôi không hay dùng lắm. Mẹ anh ấy tặng tôi
nguyên bộ trang sức, mẹ tôi... Chỉ còn một người đến bây giờ, một chút thái độ
cũng không có, không còn ai khác ngoài ông xã tôi-Thiệu Tễ Huyên, ngày mai
không chỉ là sinh nhật của tôi, mà như mama nhắc thì mai cũng vừa tròn một
tháng kể từ ngày hai chúng tôi kết hôn, tôi đã mua quà tặng anh ấy rồi, mà anh
ấy lại... không có ở nhà, rất khó chịu nha, Tễ Huyên anh ấy có thể không tham
gia sinh nhật tôi...
Sinh nhật tôi, trường tổ chức nghỉ thu ở khu vui chơi Mộng Huyễn! Bởi vì rất
gần nên chúng tôi tự túc bằng xe điện ngầm. Tuy rằng Tễ Huyên đi du lịch, nhưng
tôi không thể chịu thua, tôi muốn có một lần sinh nhật vui vẻ.Nhận vé từ giáo
viên, Uyển Nhu, Mạn Trữ vui vẻ chạy vào, tôi ỉu xìu đi theo ở phía sau.
Thì ra hôm nay không chỉ có trường tôi mà còn có rất nhiều trường đều tới đây.
Đồng phục này nhìn rất quen mắt, là... học viện Kiếm Lan! Bọn họ không phải đi
leo núi trong ba ngày sao? Sao học sinh Kiếm Lan lại ở đây?
Tiếng thét của nữ sinh cứ vang mãi, không biết là ai đang đi tới nữa. “Đồ
ngốc!” Tôi ngước lên, là Thiệu Tễ Huyên, Tiêu Diêu còn có Lăng Tử Phong!
Có người nói hôm nay đi leo núi mà? Sao lại gặp anh ấy ở đây? “Các anh..., các
anh không phải đi leo núi trong ba ngày sao? Sao lại ở đây?”
“Hai tên đầu sỏ nắm quyền hắc bạch đều tạo áp lực với ban giám hiệu, chúng tôi
còn có thể đi đâu nữa?” Trả lời tôi là Tiêu Diêu, anh ta còn liếc mắt nhìn hai
tên đầu sỏ gây chuyện.
“Thối tiểu tử, không cần cậu lắm miệng!”
“Thối tiểu tử, không cần cậu lắm miệng!” Tễ Huyên và Lăng Tử Phong trăm miệng
một lời bắt Tiêu Diêu câm miệng, vốn tôi muốn khen họ rất ăn ý, bất quá hai
người đều dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn tôi làm tôi không dám nói tiếp nữa.
“Thật tốt quá, các anh đều ở đây, sáu đứa mình cùng đi chơi thôi.” Uyển Nhu
tuyệt đối không có ý tốt, lúc cậu ấy nói mấy câu này thì ánh mắt cứ liếc qua
liếc lại trên người bọn tôi, lấy hiểu biết của tôi đối với cậu ấy thì cô nương
này đang muốn làm chuyện gì đây mà.
“Tốt.” Lăng Tử Phong đáp ứng, anh ấy lại nhìn tôi cười tủm tỉm, “Bạn là Lan
Trăn à? Mạn Trữ nói hôm nay là sinh nhật của bạn, quà nè.”
Tôi thật bất ngờ khi nhận được quà sinh nhật của Lăng Tử Phong, bất quá người
ta tặng cho mình thì dù sao cũng phải nói “Cám ơn.” Tôi nhận quà, Lăng Tử Phong
nhìn Mạn Trữ, rồi nhìn tôi cười. Hóa ra là vuốt mông ngực nha, cái này gọi
là..., thủ đoạn, ân tình này tôi sẽ nhớ rõ, sau này giúp anh nói tốt vài câu.
Aiz ~! Ngay cả bạn mới cũng tặng quà, nhưng quà sinh nhật mà tôi muốn nhất,
lại... Tôi có quá đòi hỏi không, anh ấy đã tới đây cùng tôi đón sinh nhật
rồi...
Khu vui chơi Mộng Huyễn có rất nhiều trò mạo hiểm, tôi là lần thứ hai tới nơi
này, lần đầu tiên tới là lúc còn nhỏ, chỉ có thể chơi một ít trò có cấp độ
thấp, bây giờ thì tôi có đủ tiêu chuẩn để chơi hết tất cả các trò ở trong đây.
Chúng tôi chơi thuyền hải tặc, xe điện đụng, vượt thác làm cả người tôi ướt hết.
“Không biết sao tớ lại có cảm thấy quan hệ ba người bọn họ không tốt lắm.” Quan
sát họ một thời gian ngắn, tôi đành phải hỏi hai người bạn của mình về vấn đê
này, dù sao hai người này cũng là chuyên gia mà.
“Không cho cậu biết vì sao, bất quá quan hệ giữa ngũ đại mỹ nam của Kiếm Lan
luôn luôn không tốt, đồng hệ sẽ đẩy nhau mà.”
“Aiz ~, đồng thời Kiếm Lan ngũ mỹ nam, tương hận hà tất tằng tương thức.” Mạn
Trữ làm thơ cũng không tệ, nếu bỏ công sức đó mà học môn văn thì tốt biết mấy.
(câu
đó có nghĩa là với ngũ mỹ nam của Kiếm Lan ghét nhau cũng là hiển nhiên thôi)
“Phải không?”
“Cậu nhìn mỹ nữ ở trường mình có bao giờ thuận mắt nhau không?”
“Nói như vậy cũng rất có đạo lý a.”
“Lan Trăn! Tàu lượn siêu tốc ah! Tớ muốn chơi trò này nhất.” Mạn Trữ vui vẻ
chay tới quầy vé, cậu ấy lúc nào cũng thích mấy trò cảm giác mạnh, ngay lúc Mạn
Trữ chạy đến quầy vé lại đụng phải một người.
“A a! xin... lỗi.” Là tên cơ bắp! Sao trung học Anh Hoa cũng ở đây?
“Từ Mạn Trữ! Cuối cùng cũng để tôi gặp được cô!”
“Tao lại không muốn gặp mày...”
“Đi thôi, nhìn nhiều không tốt cho sức khỏe.” Tễ Huyên kéo tôi qua một bên.
“Chúng ta chơi tàu lượn siêu tốc đi.” Tôi chưa chơi qua trò này, rất muốn thử
xem nha.
“Ừ.” Kết quả tôi và Tễ Huyên chơi tàu lượn, rất mạo hiểm, rất kích thích nha,
sau này không bao giờ chơi nữa. Lúc chúng tôi xuống, Mạn Trữ và tên kẻ cơ bắp
đang ở đối diện chơi trò đĩa quay.
“Tao nói cho mày biết, mày thua rồi.” Mạn Trữ khoa tay múa chân với tên cơ bắp.
“Đợi lát nữa cô chỉ còn biết đến cơ bắp hoàn mỹ của tôi khi kết hợp với tốc độ
thì nó sẽ tuyệt vời đến cỡ nào! Tiểu Phong Phong ~~!” Cơ bắp định bay sang hôn
Lăng Tử Phong một cái, người phía sau sợ tới mức từ trên ghế nhảy vào bãi cỏ.
“Bọn họ làm sao vậy?” Uyển Nhu ngồi trên ghế, tôi chỉ có thể hỏi cậu ấy.
“Trận đấu của hai đứa ngốc, chơi tàu lượn siêu tốc xong chuyển sang đĩa quay
rồi vòng qua vòng lại xem ai ngã xuống trước thì thua.”
“Đúng là bệnh mà!”
“Tớ và Lăng Tử Phong đã tận lực rồi.” Uyển Nhu bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Lăng Tử
Phong một cái, tràn đầy đồng tình, “Các cậu đi chơi trước đi, nơi này có tớ là
được rồi.”
“Tiêu Diêu đâu?”
“Ai biết, vừa nhận điện thoại thì bỏ chạy luôn.”
Đi ngang qua quầy vé đĩa quay vừa vặn gặp Mạn Trữ, “Lan Trăn, các cậu đi đâu?”